Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Mọi người đều biết sau khi Tiền lão gia tử hợp tác với Tuệ Cung nhân thì Tiền gia đã không còn giống như trước, thân phận địa vị đã bỏ xa một khoảng lớn so với các thương nhân bình thường, Tiền lão còn tham gia vào thương hội Hồ Châu, trở thành phó hội trưởng của thương hội.
Một khi ông đã mở miệng như vậy thì làm gì có ai dám tranh giành, cả đám người đành bỏ cuộc.
“Các vị, đa tạ đa tạ.” Tiền lão gia tử đứng lên chắp tay, lúc này mới vừa lòng ngồi xuống, sau đó nói với người ngồi bên cạnh: “Nếu muốn giành được quyền kinh doanh cửa hàng thì phải tại thời điểm mọi người còn chưa phản ứng được đột ngột đưa ra một cái giá cao, khiến mọi người đứng hình, bằng không thì một cái cửa hàng cũng không đoạt được về tay.”
Người ngồi bên cạnh ông chính là Lãnh viên ngoại, cũng chính là gia chủ Lãnh gia lúc trước vứt tú cầu cho nữ nhi nhà mình.
Sau lần vứt tú cầu đó thì Lãnh gia đã trở thành trò cười cho toàn bộ Hồ Châu, nữ nhi của hắn phải chịu đựng không biết bao nhiêu bàn tán chỉ trích, thẳng đến hôm nay mà nữ nhi vẫn không tìm được một hôn phu tốt, mà chuyện kinh doanh của Lãnh gia bọn họ cũng từ từ lụn bại, bởi vậy, hắn không thể không tới huyện Bình An tìm kiếm giải pháp mới.
Một là bởi vì trấn Đại Hà của huyện Bình An hiện giờ đang rất có tương lai, hai là nếu có thể leo lên con thuyền này của Tuệ Cung nhân thì Lãnh gia bọn họ sẽ ít phải chịu những lời đồn đãi nhảm nhí.
Tiền lão gia tử có mối giao hảo với Lãnh gia nên tự nhiên cũng sẽ biết tình cảnh của bọn họ, ông từng nói bóng nói gió qua để xem thái độ của Tuệ Cung nhân, kết quả Tuệ Cung nhân căn bản là không thèm để ý đến chuyện ngày đó ở Lãnh gia, bởi vậy ông mới mời Lãnh viên ngoại tới trấn Đại Hà thử thời vận.
Triệu Thiết Trụ trên sân khấu tiếp tục lên tiếng: “Cửa hàng thứ hai liền kề cửa hàng thứ nhất…Giá khởi điểm cũng như nhau là một trăm lượng bạc.”
Còn không đợi người khác giơ lệnh bài thì Lãnh viên ngoại đã trực tiếp đứng dậy nói: “Ta trả ba ngàn lượng bạc.”
“Chậc!”
“Mở miệng đã ra giá ba ngàn lượng, đây chính là cố ý tăng giá ào ào!”
“Người kia là ai, cố ý nhiễu loạn thị trường, nhanh chóng đi ra ngoài đi!”
Đối với loại tình huống này thì Triệu huyện thừa lại vô cùng vui mừng, cười ha hả mở miệng nói: “Theo quy củ của nơi này ai ra giá cao thì được, có ai muốn ra giá cao hơn thì có thể giơ thẻ bài, không muốn thì có thể chờ cửa hàng tiếp theo, còn có mười bảy mặt tiền cửa hiệu, chư vị không cần sốt ruột.”
Lãnh viên ngoại bày ra bộ dáng nhất định phải có được, mọi người làm sao dám tranh với hắn nên lập tức từ bỏ.
Vì thế, quyền kinh doanh cửa hàng thứ hai đã nằm trong tay Lãnh viên ngoại.
Hắn nhìn về phía sân khấu, vừa lúc Trình Loan Loan nhìn qua, hắn vội vàng cong eo hành lễ.
Trình Loan Loan nhẹ nhàng gật đầu, chuyện của Lãnh gia nàng cũng có nghe người ta nhắc tới, bởi vì sự kiện vứt tú cầu lần trước mà việc kinh doanh của Lãnh gia ngày càng kém đi, chuyện kinh doanh chỉ là thứ yếu, chủ yếu là vị tiểu thư Lãnh gia nhiều bệnh kia, bị lời đồn đãi nhảm nhí quấy nhiễu, đến nay chưa gả được…Một tiểu cô nương vô tội cứ như vậy mà hỏng hết chuyện lớn cả đời, thật sự là có chút khiến người ta thổn thức.
Nếu Lãnh viên ngoại thật sự có lòng giao hảo thì nàng cũng không phải người có lòng dạ hẹp hòi.
Hội đấu giá vẫn tiếp tục tiến hành, trừ bỏ mấy cửa hàng có mặt tiền lớn nằm chính giữa có giá khởi điểm hơn ba trăm lượng thì các cửa hàng còn lại đều là một trăm lượng.
Mười chín cửa hàng đều được đấu giá hết, cao nhất sáu ngàn lượng, thấp nhất hai ngàn lượng , lần này trấn Đại Hà thu vào tổng cộng hơn sáu vạn.
Con số này khiến toàn bộ người quản lý trấn Đại Hà đều khiếp sợ, Trình Loan Loan cũng bị đứng hình.
Nàng không nghĩ tới mấy thương nhân này lại có nhiều bạc như vậy, bán đấu giá mười chín cửa hàng nhưng lại được một khoản lời lớn như vậy, hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của nàng…
Dựa theo kế hoạch sẵn có thì sẽ giữ lại một nửa cho bộ phận tài vụ của trấn Đại Hà cất giữ và xử lý, một nửa kia đều đưa vào khoản tài chính của việc xây kênh đào.
Cộng với số lần trước quyên góp được thì tổng cộng là mười một vạn năm ngàn lượng bạc trắng.
Chỉ còn cách số dự toán mười lăm vạn lượng một khoản ba vạn năm trăm lượng.
Trình Loan Loan tươi cười, chút bạc ấy đối với nàng cũng không quá khó khăn.

Advertisement
';
Advertisement