Triệu huyện thừa triệu tập tất cả mọi người mở cuộc họp ở trên đất trống, chủ yếu là kể về các vấn đề chi tiết của việc khởi công kênh đào, đồng thời căn cứ vào nội dung công việc được sắp xếp khác nhau theo sở trường của từng người, sau khi sắp xếp xong tất cả nội dung công việc, lại chia hơn vạn người ra thành ba tổ, tổ thứ nhất ở tại trấn Đại Hà, hai tổ còn lại thì ở tại hai điểm an trí.
“Hôm nay chủ yếu là sắp xếp công việc, nội dung công việc quen thuộc, và nhận lấy công cụ!” Triệu huyện thừa lớn tiếng nói, “Mỗi người đến cửa nhà kho phía đông ký tên nhận lấy công cụ, sau đó đến vùng đất trống phía tây đợi dùng bữa, dùng bữa xong mọi người nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm mai chính thức khởi công.”
Đám dân tị nạn kinh ngạc không thôi, chưa làm việc mà đã cho cơm ăn rồi, trấn Đại Hà này quả nhiên là hào phóng.
Đám người lần lượt xếp hàng đi nhận lấy công cụ, có thuổng sắt, có xẻng, có cuốc, có búa, có ki hốt rác, có xe goòng… các loại công cụ đều là những thợ thủ công của trấn Đại Hà đẩy nhanh tốc độ thức đêm để làm ra, đương nhiên cũng có người tạm thời không nhận được công cụ, cũng không sao cả, đợi sau khi khởi công hiện trường còn nhiều việc khác để làm, cho dù là không có công cụ cũng có thể phân ra mười mấy việc làm khác.
Sau khi nhận lấy công cụ, đám người bắt đầu đợi bữa tối.
Trấn Đại Hà đã tuyển hơn ba mươi phụ nhân trong thôn, chuyên chuẩn bị ba bữa sáng trưa tối cho những công nhân, những phụ nhân này thường xuyên giúp chuẩn bị yến tiệc cho nhà Trình Loan Loan, sớm đã quen thuộc với quy trình làm cơm số lượng lớn.
Mấy chiếc nồi to bắc lên, củi khô đều được vận chuyển tới, các món ăn đã chuẩn bị xong, bắt đầu xào rau ngoài trời.
Có năm nồi đồng thời cùng nấu cơm, một nồi sắt to nhất thì xào rau, chỉ chốc lát sau, hương thơm đã tỏa ra khắp tứ phía.
“Trời, thơm quá, hình như ta ngửi thấy mùi thơm của thịt.”
“Đừng ăn nói hàm hồ, sao có thể có thịt chứ, có thể ăn được miếng cơm khô đã là tốt lắm rồi.”
“Đúng vậy, trong một tháng qua, ngày ngày đều uống cháo loãng, mỗi ngày đều ăn không no, ta cũng không dám đòi hỏi quá nhiều, chút nữa làm một chút cơm là được, ăn rồi cũng có sức mà làm đúng không.”
Đãi ngộ của những dân tị nạn như bọn họ thực ra đã rất tốt rồi, tri phủ đại nhân chưa từng bỏ mặc bọn họ, mỗi ngày hai bữa cháo loãng cung cấp miễn phí, mặc dù ăn không no nhưng cũng không đói chết.
Còn có trấn Đại Hà trao cho họ cơ hội kiếm tiền, nghe nói là một ngày bốn mươi văn tiền, một tháng là có thể có một lượng bạc rồi, nếu làm trên nửa năm sẽ có sáu đến bảy lượng bạc, đủ để những ngày tháng sau này của nhà họ khá giả lên.
So với những dân tị nạn khác, bọn họ đã rất hạnh phúc rồi, không dám yêu cầu xa hoa hơn nữa.
Cho dù ăn có ít một chút cũng không sao, dù sao thì một ngày bốn mươi văn tiền, bỏ hai văn tiền ra mua một cái bánh bao về lấp đầy bao tử cũng được.
Chính vào lúc mỗi người đang trong tâm tư của riêng mình thì mùi hương kia ngày càng nồng đậm hơn, hận không thể khiến nước miếng của mọi người toàn bộ chảy ra ngoài.
“Là mùi thơm của thịt, thực sự có thịt!”
“Ta cũng cảm thấy là thịt, mùi này cũng quá thơm rồi, nương ta ơi, ta bao lâu rồi chưa được ăn thịt chứ.”
“Không ổn, ta thực sự không ổn rồi, ta qua đó nhìn cái đã!”
Một hán tử đứng dậy đi về phía phòng bếp dựng tạm thời kia, bị Hoàng Vĩ túm lại một cái.
Hoàng Vĩ, chính là nam nhân của Hoàng nương tử đã dẫn đường cho Trình Loan Loan, hắn không tán đồng nói: “Triệu huyện thừa nói rồi, sau khi đến trấn Đại Hà nhất định phải tuân thủ quy củ của thôn Đại Hà, nếu ai làm loạn liền đuổi ra ngoài, chẳng lẽ, công việc bốn mươi văn tiền ngày hôm nay ngươi cũng không cần nữa?”
Người đó nuốt nước miếng: “Nhưng thật sự là quá thơm rồi…”
Có thể không thơm sao, bởi vì có thịt kho tàu.
Đây là món Trình Loan Loan phân phó chuẩn bị, bữa cơm đầu tiên của những dân tị nạn, nàng dặn dò nhất định phải làm một bữa ăn ngon để những dân tị nạn này tràn đầy hy vọng về tương lai.
Trấn Đại Hà đã chuẩn bị ba món chính và một món canh, thịt kho tàu, rau xào mỡ heo, bí xanh xào lăn, canh măng nấu xương.
Văn thị đem một món ăn cuối cùng đặt lên giữa bàn ăn to lớn thịnh soạn, lau mồ hôi trên đầu nói: “Có thể cho bọn họ nhận lấy dụng cụ ăn tới dùng bữa rồi.”