Người Dương Châu có lộc ăn 1
“Tôm càng kho tộ có giá khởi điểm là một ngàn lượng bạc.”
Triệu huyện thừa vừa dứt lời thì hội trường lại náo nhiệt lên lần nữa.
Bởi vì Hà lão vừa mới từ bỏ món tôm chưng tỏi băm nên lúc này ông tham gia ra giá, mọi người đều không quá dám tranh với ông.
Vì thế, Hà lão dùng năm ngàn lượng có được quyền đại lý món tôm càng kho tộ dễ như trở bàn tay.
Lão nhân gia hắn cười tủm tỉm chắp tay: “Đa tạ các vị đa tạ, phía sau còn có tôm càng cay và tôm chiên giòn, cũng hy vọng các vị chiếu cố nhiều hơn.”
“Này, Hà lão ông không có đức độ gì cả, ông đã có được quyền đại lý một món, sao lại còn muốn tranh với bọn ta?”
“Giá cả lại bị kẻ có tiền các ngươi xào lên, các ngươi ăn thịt thì không cho thương nhân tầng chót bọn ta húp miếng canh sao?”
“Tuệ Cung nhân không quản sao?”
Trình Loan Loan bất đắc dĩ tươi cười: “Quy củ của đại hội chiêu thương chính là ai ra giá cao thì được, chư vị an tĩnh một chút, tôm càng cay bắt đầu ra giá rồi.”
Kế tiếp là lên món tôm càng cay và tôm chiên giòn, cạnh tranh càng ngày càng kịch liệt.
Nhưng làm gì có ai cạnh tranh được với thương nhân Dương Châu, đặc biệt là thương nhân Dương Châu còn góp bạc với nhau, để Hà lão tùy ý ra giá.
Cuối cùng, thương hội Dương Chấu dùng một vạn năm ngàn lượng bạc và một ngàn chín trăm lượng bạc giành được quyền đại lý của hai món cuối cùng.
Hà lão đón nhận ánh mắt phẫn nộ của mọi người, cười tủm tỉm nói: “Đợi khi tôm càng được Dương Châu tung ra thị trường thì ta sẽ làm chủ mời các vị đến Dương Châu nhấm nháp.”
Ánh mắt của mọi người ở đây đều chứa đầy sự tức giận.
Mà trong lòng Trình Loan Loan lại vui như nở hoa, chỉ là quyền đại lý tôm càng mà đã thu về hơn năm vạn lượng bạc, các loại mỹ thực khác cộng lại cũng được hơn một vạn lượng, nói cách khác đại hội chiêu thương lần thứ hai này đã thu về hơn sáu vạn lượng bạc, có bạc rồi thì sẽ dễ dàng làm được rất nhiều chuyện.
Các thương nhân giành được quyền đại lý mỹ thực được Triệu Thiết Trụ chia ra đưa đến các nhã gian khác nhau, cùng những người quản lý khác nhau đàm phán các khoản hợp tác chi tiết, cũng ký kết hợp đồng.
Tính chất của mỗi loại mỹ thực đều không giống nhau, ví dụ như trứng bắc thảo có thể để lâu, mà thạch băng lại bảo quản không vượt quá hai ngày, sẽ căn cứ trên từng loại mỹ thực cụ thể mà đàm phán các phương pháp hợp tác khác nhau, sau khi đàm phán các điều khoản hợp tác xong thì sẽ tiến hành ký kết ba bản hợp đồng, hai bên mua bán mỗi bên giữ một bản, một bản khác mang tới quan phủ lập hồ sơ.
Lấy được quyền đại lý tôm càng chính là Hà lão của Dương Châu cùng với Xa chưởng quỹ đến từ Thanh Châu, sau khi hai người ký tên lên hợp đồng thì xem như việc hợp tác đã được quyết định.
Hồ nước còn dư lại tổng cộng sáu, bảy ngàn cân tôm càng, chia thành bốn phần, Hà lão Dương Châu lấy ba phần, Xa chưởng quỹ ở Thanh Châu lấy một phần.
“Tôm càng kho tộ, tôm càng cay và tôm chiên giòn phải có gia vị kèm theo, vốn dĩ nên tính thêm một phần chi phí, bất quá đây là năm đầu tiên nên sẽ cung ứng miễn phí.” Trình Loan Loan cười mở miệng: “Tôm chưng tỏi băm không cần gia vị riêng, cụ thể quá trình nấu nướng ta đều đã viết trong sổ con, Xa chưởng quỹ mang về nấu thử vài lần là được.”
“Đa tạ Tuệ Cung nhân!”
Hà lão và Xa chưởng quỹ vội vàng chắp tay nói lời cảm tạ.
Sau khi hai người bận rộn ở trấn Đại Hà xong thì được Ngô Tiểu Chùy đưa đến hồ nước ở Lý gia câu để vớt tôm.
Lúc trước bọn họ bỏ bạc ra chỉ là lấy được quyền đại lý, hiện tại vẫn phải bỏ bạc để mua nguồn cung, bởi vì tôm càng được xem là loài quý hiếm, vật có giá trị nhờ vào việc quý hiếm, Trình Loan Loan ra giá tám trăm văn tiền một cân, có thể bán được bao nhiêu một cân trên thị trường thì phải dựa vào bản lĩnh của bọn họ.
Thanh Châu cách tương đối gần, mất thời gian một ngày là có thể đến, tôm càng đặt trong rương chỉ cần bảo quản đủ độ ẩm thì tỷ lệ sống lên tới chín mươi phần trăm.
Dương Châu xa hơn một chút, phải dùng phương pháp vận chuyển bằng đường thủy, mấy ngàn cân tôm càng đặt trong mấy chục cái rương lớn, toàn bộ đều đưa lên xe ngựa sau đó cấp tốc đưa đến bến tàu huyện Hà Khẩu, sau đó đem rương tôm đặt trong khoang thuyền, thuyền lớn đi suốt đêm đến Dương Châu, nhưng cũng không thể đi thẳng bằng đường thủy, đi một ngày một đêm thì đổi thành đường bộ, một ngày sau đó lại đổi thành đường thủy, người ngựa không ngừng thì cũng phải ba ngày sau mới tới thành Dương Châu.