Bản tính này, bổn vương thích 2
Tần Vương chỉ có thể tiếc nuối thở dài một tiếng.
Nhưng hắn ở tại đây, cơ hội còn có nhiều, không cần thiết phải vội vào lúc này.
Trình Loan Loan cúi người xuống, nói lời cáo từ.
Vừa ra khỏi viện, nàng liền bắt Triệu Tứ Đản tới, lạnh giọng mở miệng: “Vừa rồi con muốn làm cái gì vậy?”
Triệu Tứ Đản cúi đầu: “Tần Vương đó không có ý tốt, con không muốn để hắn ở trong nhà, vậy nên muốn để Tiểu Điểm Đại Bạch dọa đuổi Tần Vương đó đi.”
“Con đây là tâm tính của hài tử.” Ngữ khí của Trình Loan Loan dịu đi một chút, “Vị kia là vương gia duy nhất của triều Đại Vũ, nhi tử ruột thịt của Thái hậu, đệ đệ ruột thịt của Hoàng thượng, nếu hắn xảy ra chuyện gì ở trấn Đại Hà, nương con không gánh nổi đâu.”
Triệu Tứ Đản gật đầu như giã tỏi: “Nương, con sẽ không bao giờ dám như vậy nữa, con bảo đảm.”
Trình Loan Loan bảo hắn quay về viện đọc sách, không cần thiết thì đừng đến trước mặt Tần Vương lượn lờ.
Nàng đứng dậy đi đến nhà bếp, sai Mã bà tử làm một số món ăn kinh thành đưa đến trong viện của Tần Vương.
Mã bà tử vốn là người kinh thành, từng hầu hạ quý nhân trong cung, đương nhiên biết người của Hoàng thích ăn cái gì, kỳ thực ăn gì chỉ là thứ yếu, chủ yếu là phải có sự phô trương kia.
Bà làm ba mươi sáu món ăn, phân chia vào trong các đĩa nhỏ, để những nha hoàn lần lượt mang đi.
Ba mươi sáu món ăn nghe thì có vẻ nhiều, trên thực tế, đối với Tần Vương mà nói còn có chút sơ sài, từ nhỏ đến lớn tất cả việc ăn mặc ngủ nghỉ đều là quy cách cao nhất, sớm đã thành thói quen.
Hai thân tín bên cạnh hầu hạ Tần Vương dùng bữa.
Hắn mỗi một món ăn đều chỉ ăn một miếng, không ăn ra được cảm nhận gì quá ấn tượng, chỉ chốc lát sau liền đặt đũa xuống.
Hắn đang định sai người thu dọn bàn ăn thì thấy ở cửa viện, một hài tử đáng yêu thấp bé nhìn về phía hắn, đôi mắt đó trong veo như hồ ly, cực kỳ khiến người ta yêu thích.
Hắn vẫy tay: “Ngươi qua đây.”
Hài tử nhỏ bé không phải người ngoài mà chính là Triệu Nguyệt Châu, nàng năm nay vừa tròn ba tuổi, bất kể là đi đường hay là nói chuyện đều linh hoạt lạ thường.
Tiểu cô nương chạy bạch bạch bạch tới, chỉ vào một đĩa bánh ngọt trên bàn, thủ thỉ nói: “Cái này ngon lắm đó, tại sao ngài chỉ ăn một miếng rồi không ăn nữa?”
Tiểu cô nương thích ăn nhất là món điểm tâm này, nhưng a nãi nói quá ngọt, không tốt cho răng, năm ngày mới có thể ăn một lần, một lần chỉ có thể ăn một miếng nhỏ, nhưng người này đến nhà nàng vậy mà lại một người có thể ăn cả một đĩa lớn, nước miếng của nàng sắp chảy hết ra ngoài rồi.
Tần Vương rất có hứng thú nhìn nàng: “Ngươi trả lời ta một câu hỏi, ta liền cho ngươi một miếng điểm tâm, thế nào?”
Triệu Nguyệt Châu liều mạng gật đầu: “Được ạ, được ạ.”
“Ngươi tên là gì, là hài tử nhà ai?” Tầm Vương cầm một miếng bánh ngọt lên, “Tại sao lại xuất hiện trong viện của ta?”
Triệu Nguyệt Châu giơ ra ba ngón tay mập mạp: “Ngài đây là ba câu hỏi rồi, nên cho ta ba miếng điểm tâm.”
Tần Vương không khỏi bật cười, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy một hài tử dám mặc cả trả giá với hắn, tiểu cô nương này thật thú vị.
Hắn lấy ra ba miếng điểm tâm: “Như vậy đã đủ chưa?”
“Ta tên Triệu Nguyệt Châu, là hài tử của nhà này.” Triệu Nguyệt Châu nghiêm túc trả lời câu hỏi, “Còn nữa, đây không phải là viện của ngài, là nơi đọc sách của a nãi ta, ta thường đến đây tìm a nãi, tại sao ngài lại ở trong viện đọc sách của a nãi ta?”
Ngón tay Tần Vương bỗng dừng lại: “A nãi?”
Thị vệ bên cạnh hắn nhắc nhở: “Nếu thuộc hạ không đoán sai, đây chắc hẳn là đại tiểu thư đời này của Triệu gia, cũng chính là đích xuất trưởng tôn nữ trong nhà Tuệ Cung Nhân.”