Lý chính mở to hai mắt ra nhìn.
Ông hô một tiếng kinh ngạc, một ngày được một trăm văn tiền, công việc béo bở như thế này không phải đi đâu cũng tìm được, Huyện lệnh đại nhân thật sự hào phóng.
Nếu ông nắm chắc số tiền này, có thể lấy của mỗi người năm mươi văn tiền làm tài sản chung của thôn, đến lúc đó dùng số tiền này để làm tiền công cho đội tuần tra, tuần tra hai canh giờ được hai văn tiền, chắc chắn sẽ nhiều người tranh nhau làm.
“Huyện lệnh đại nhân, dân phụ cũng không có ý này…” Vẻ mặt Trình Loan Loan sợ hãi nói. “Vì Huyện lệnh đại nhân mà làm việc, đâu có phải để đòi tiền công, nếu một nguồn nước cũng không tìm thấy, tiền này sợ là cầm sẽ phỏng tay mất.”
Khóe miệng Huyện lệnh đại nhân giật giật, tâm tư của phụ nhân này hắn hiểu được, còn không phải là ngại một trăm văn tiền quá ít sao.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên Huyện lệnh gặp một người như vậy, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hơn nữa phụ nhân này còn nuôi được mấy hài tử không chịu thua kém, muốn lấy được nhiều lợi ích hơn cũng là việc bình thường.
Chỉ cần có thể giúp hắn đạt được chiến tích, bỏ ra số bạc này cũng không phải là chuyện gì lớn.
Huyện lệnh mở miệng: “Vậy theo ý kiến của ngươi, phải làm như thế nào?”
“Nếu phát hiện được một nguồn nước thì Huyện lệnh đại nhân sẽ khen thưởng cho chúng ta, còn nếu không thể giúp Huyện lệnh đại nhân phân ưu, chúng ta cũng không có tư cách cầm số bạc này, Ngài thấy biện pháp này thế nào? Khóe môi Trình Loan Loan câu lên một tầng ý cười. “Ba mươi lăm thôn xóm, toàn bộ phải đi trong vòng ba ngày, nếu tính như thế thì ba ngày này sẽ không được nghỉ ngơi tốt…”
Viên quân sư cáu kỉnh cũng phải nhìn Trình Loan Loan nhiều hơn hai con mắt, một nông phụ lại có thể đưa ra một biện pháp như vậy, xem ra là do hắn quá coi thường nông dân rồi.
Hắn đưa mắt nhìn Huyện lệnh đại nhân, ý dò hỏi.
Huyện lệnh gật đầu mở miệng: “Tìm được một nguồn nước sẽ thưởng hai lượng bạc.”
Ánh mắt Lý chính đột nhiên trừng lớn.
Hai, hai lượng bạc?
Một năm cả nhà bọn họ trồng trọt, cộng thêm số tiền lương của lý chính mỗi tháng, một năm cũng chỉ có thể kiếm gần hai lượng bạc.
Ngoại trừ thôn Đại Hà thì còn ba mươi lăm thôn khác, nếu có thể phát hiện được mười nguồn nước, bọn họ sẽ được hai mươi lượng bạc!
Trời ơi, làm thế nào mà nương Đại Sơn có thể thuyết phục Huyện lệnh đại nhân được?
Trình Loan Loan cong môi, nàng sống trong thời cổ đại, lúc mạch nước ngầm còn chưa được khai thác, xác suất có nước ở hai ngọn núi ở phía đối diện kênh mương là rất lớn.
Chỉ cần có nhiều ngọn núi liền nhau, tìm nước sẽ không khó.
Huyện lệnh khen ngợi nói: “Đại tẩu tử không giống như một nông phụ bình thường, khó trách có thể dạy ra được một hài tử có thể tìm được nguồn nước.”
Trình Loan Loan vô cùng khiêm tốn: “Đây đều là cha biết dạy con, trong mấy năm đầu khi không có chiến sự, hàng năm chàng đều trở về nhà và dạy cho bọn nhỏ rất nhiều chuyện. Tuy rằng chàng đã mất nhưng những điều chàng dạy vẫn được bọn nhỏ lưu tâm nhớ kỹ.”
Huyện lệnh thở dài, thì ra là một quả phụ có trượng phu c.h.ế.t trận, khó trách lại nghĩ đến tiền thưởng, mỗi nhà đều có khó khăn riêng, hắn thân là quan phụ mẫu, quả thật nên thông cảm một phần, một nguồn nước được hai lượng bạc có phải là quá ít hay không?
Còn đang bàn bạc, một chiếc xe bò dừng lại trước cửa.
Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tam ngưu xách ba chiếc thùng gỗ xuống, hai người run rẩy đi vào trong phòng, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía trước đến mức ngay cả Huyện lệnh đại nhân ở trước cửa cũng không nhìn thấy.
Lúc sắp bước vào, xém chút nữa đã bị ngã xuống.
Trình Loan Loan giải thích: “Đây là hai đứa con của dân phụ vừa trở lại từ trấn trên, để dân phụ đưa bọn nhỏ vào phòng thay quần áo rồi lại ra gặp mặt Huyện lệnh đại nhân.”
Sắc mặt nàng có chút ngưng trọng.
Hai tiểu tử này đi đưa hàng, sao vẻ mặt lại xanh xao thế này, có chuyện khó khăn gì sao?
Nếu sớm biết như vậy thì lần đầu tiên này nàng nên cùng đi theo.
Nàng không nghĩ nhiều, bước vào nhà, nhìn thấy hai tiểu tử đang nhốt mình ở buồng trong, nàng nâng tay gõ cửa, giọng đè thấp xuống: “Có chuyện gì?”
Triệu Nhị Cẩu kéo Trình Loan Loan vào, hai mắt trừng lớn, trong lồng n.g.ự.c lấy ra một miếng vải bố: “Nương, là bạc!”
Trình Loan Loan nhìn qua, trong miếng vải là một thỏi bạc trắng ngần.