Sự việc tôm càng trúng độc 1
Cả huyện Bình An ngoại trừ kinh tế trấn Đại Hà thì ba mươi lăm thôn còn lại đều được kéo theo.
Chỉ cần các thôn dân trồng trọt các vật chủng mới bán ra, Trình Loan Loan bên này đều có thể nhận được một tầng lợi nhuận, số tiền nhỏ tích góp dần lên cũng trở thành một khoản thu nhập khả quan.
Đương nhiên, bùng nổ nhất vẫn là thuộc về tôm càng.
Năm ngoái, tôm càng chỉ là một thị trường tạm thời ngắn hạn, rất nhiều người nghe đến tên khi muốn ăn lại đã qua mùa rồi, đều phải đợi một đợt ngắn ngủi như gió cuốn năm nay.
Dương Châu vốn là nơi giàu có náo nhiệt nhất, bởi vì tôm càng mà lại một lần nữa tụ tập những người có tiền ở các nơi về, thực khách càng ngày càng nhiều, nhu cầu về tôm của Dương Châu cũng tăng lên gấp bội từng ngày.
Hầu hết những con tôm càng to trong hồ nước trong nhà các thôn dân Lý Gia Câu đều đã được bắt hết lại, cần phải đợi thêm một tháng nữa mới có thể có tôm càng mới trưởng thành.
Vừa hay tôm càng trong hồ nước năm mươi mẫu kia của Trình Loan Loan đã lớn rồi, có thể bổ sung vào, không thì tôm càng một khi ngừng cung cấp liền rất dễ xảy ra các vấn đề không nên có.
Nàng chọn ra những con tôm càng to, chất lượng tương đối tốt, những con này là cống phẩm cống cho kinh thành.
Trấn Đại Hà có tư cách ưu tiên trồng trọt nuôi dưỡng vật chủng mới, nhưng đồng thời cũng cần mỗi năm tiến cống lên.
Nếu là trước kia, nàng sẽ đau lòng những cống phẩm tặng miễn phí này, nhưng hiện tại, tiền kiếm được càng nhiều, nàng càng không để tâm chuyện này nữa.
Bởi vì có cái danh cống phẩm này, tôm càng mới có thể đứng ở vị trí cao, mới có thể thu hút càng nhiều thực khách, nàng đương nhiên cũng có thể kiếm lời hồi vốn.
“Ở đây tổng cộng là một vạn hai ngàn cân.” Ngô Tiểu Chùy ghi chép số liệu trên sổ sách, “Tối nay xuất phát, rạng sáng ba ngày sau có thể tới bến tàu Dương Châu, đợt tôm càng tiếp theo tối mai bắt đầu đánh bắt, rạng sáng ngày hôm sau xuất phát đưa đi…”
Trình Loan Loan gật đầu: “Theo khuynh hướng này, xem ra năm nay không thể mở rộng đại lý tôm càng, không thì căn bản cung cấp không nổi.”
Chỉ là hai nơi Dương Châu và Thanh Châu, bọn họ đã bận đến ngựa không dừng vó, nếu lại nhiều thêm một địa khu đại lý nữa thì có đào toàn bộ tôm nuôi của Lý Gia Câu ước chừng cũng không đủ.
Nhưng tôm nuôi kiếm được tiền như thế, đến cuối năm nhất định sẽ có không ít người đến đây mua tôm giống, chuyện mở rộng nuôi trồng liền không cần nàng phải hao tâm tổn sức.
Mùng mười tháng bảy, sổ sách và hoa hồng của một quý trước lần lượt đưa tới.
Trứng bắc thảo, món kho, thạch băng, các loại đồ ăn vặt trong trấn kiếm được mấy ngàn lượng bạc, hai phường xà bông và phường mỹ phẩm dưỡng da kết hợp lại, lợi nhuận thu được trong ba tháng vậy mà lại vượt mức mười vạn lượng bạc, thu nhập của Đại Hà Yến vô cùng khả quan, tôm càng cũng kiếm được ba bốn vạn lượng… Ngân lượng trong nhà kho tư nhân của nàng cũng đạt đến ba mươi vạn lượng, số tiền này đều là tài sản có thể lưu động được.
Tài sản bốn năm đời thương nhân Tiền gia tích góp được gần như cũng chính là nhiều như vậy.
Cứ tiếp tục theo tốc độ này, không quá một năm nữa, nàng chắc hẳn có thể trở thành phú hộ đứng đầu tỉnh Vân… lại đợi thêm ba năm năm nữa, có lẽ sẽ trở thành phú hộ đứng đầu toàn quốc cũng chưa biết chừng.
Số tiền này đặt trên tay một mình nàng cũng không được, nàng lên kế hoạch phân chia thành bốn phần, mỗi một nhi tử một phần, ngoài ra, tiếp tục mua tài sản.
Cụ thể đi đâu mua tài sản còn cần phải suy xét cân nhắc kỹ lưỡng hơn nữa.
Khi vào giữa mùa hạ, tiết trời càng ngày càng nóng, Trình Loan Loan ngồi dưới cây đại thụ trong viện hóng mát, ăn nho đọc sách, sách nàng đọc là thư tín được gửi từ A Tát Bố.
Hai năm nay, giao lưu thương mại giữa A Tát Bố và triều Đại Vũ ngày càng mật thiết, thư tín cũng ngày càng thường xuyên hơn, có một vài nội dung thư tín liên quan đến nhiều phương diện, khi Chương đại nhân không xác định cụ thể là ý nghĩa gì liền sẽ gửi thư đến để nàng phiên dịch giúp một chút.
Nàng ngoài việc gửi lại bản dịch hồi đáp, còn viết một số giáo trình học cấp tốc ngôn ngữ A Tát Bố cùng gửi đến kinh thành.
Bản thân nàng cho rằng, nàng chắc cũng coi như là xứng đáng với bổng lộc mỗi tháng phát ra của lục phẩm ti binh.