Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Tiệc mỹ thực thành Dương Châu 1
Các bá tánh vây xem đều sợ hãi, sắc mặt trắng bệch đứng vây ngoài bức tường.
Trình Loan Loan lạnh lùng cười nói: “Hạ đại nhân thật là có thủ đoạn, ngươi cho rằng g.i.ế.c c.h.ế.t nhân chứng duy nhất thì sẽ không có cách nào chứng minh ngươi là hung thủ g.i.ế.c người sao?”
“Tuệ Thục nhân nói mấy lời này là có ý gì?” Vẻ mặt Hạ Đồng Tế vô tội: “Hạ quan vừa mới nghe được chuyện này nên chạy tới đây, vừa đến còn chưa nói được mấy câu thì hắn đã bị người ám sát, liên quan gì tới hạ quan? Hạ quan biết giữa Hạ gia và Tuệ Thục nhân có xảy ra một chút hiểu lầm, nhưng đó là chuyện của Tuệ Thục nhân và dòng chính Hạ gia, tội gì phải làm khó một người dòng phụ như hạ quan…”
Chuyện đại thiếu gia Hạ gia ở thôn Đại Hà lúc trước đã lan truyền huyên náo khắp kinh thành, một số người ở Dương Châu tự nhiên cũng nghe nói qua, chỉ là Dương Châu cách kinh thành khá xa nên dân chúng cũng không biết rõ ràng, cũng không dám bàn tán trước mặt hai bên.
“Hạ đại nhân vừa đến thì nhân chứng duy nhất lại chết, rất khó nói không có liên quan đến Hạ đại nhân, đương nhiên ta sẽ không vô duyên vô cớ bôi nhọ Hạ đại nhân.”
Trình Loan Loan bước hai bước tới trước mặt Hoàng Tam Nhi đã chết, khom lưng rút vũ khí trên trán người c.h.ế.t ra.
Tuy nhiên sức nàng yếu, cũng hơi sợ hãi xác c.h.ế.t nên không thành công.
Trình Giáp tiến lên hạ giọng nói: “Không bằng thuộc hạ làm cho?”
Trình Loan Loan gật đầu nhường chỗ.
Trình Giáp một tay giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u người chết, một cái tay khác rút con d.a.o kia ra, bởi vì người c.h.ế.t vừa mới tắt thở nên khi rút thứ này ra đã phun ra không ít máu, vô cùng ghê người.
Ngỗ tác bên cạnh há mồm thở dốc, vốn dĩ muốn ngăn cản một chút vì hắn vẫn chưa nghiệm thi xong… Nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn đành từ bỏ.
Đây là ván cờ của Tuệ Thục nhân và Hạ đại nhân, hắn vẫn nên là người tàn hình thôi, chờ lúc cần hắn thì hắn sẽ lên sân khấu.
Trình Loan Loan lấy một cái khăn trùm lên hung khí rồi cầm lên cẩn thận nhìn nhìn.
Sau đó, nàng cười tươi: “Hạ đại nhân nói chuyện không liên quan tới ngươi, vậy cho hỏi tại sao trên hung khí lại có khắc một chữ Hạ?”
“Cái gì?!” Sắc mặt Hạ Đồng Tế thay đổi: “Cho ta xem, không thể nào có chuyện này!”
Hắn duỗi tay muốn đoạt đi.
Trình Loan Loan nhanh chóng lui về phía sau, đứng phía sau Trình Giáp cùng Trình Ất.
Nàng cười lạnh: “Nếu đưa cho Hạ đại nhân, Hạ đại nhân lại hủy mất chứng cứ thì làm thế nào?”
Nàng dùng khăn gói hung khí lại, xoay người tránh tầm mắt mọi người xung quanh, động tay một chút rồi đưa đồ vật vào tay bộ khoái: “Đây là vật chứng, xin hãy bảo quản kỹ càng.”
Vẻ mặt bộ khoái trầm trọng: “Tuệ Thục nhân yên tâm, vật còn người còn, vật hủy người vong.”
Hạ Đồng Tế luống cuống: “Đây chắc chắn là có người đang bôi nhọ Hạ gia ta, vật chứng này không thể mang lên công đường, Tri phủ đại nhân cân nhắc rõ ràng!”
“Hạ đại nhân gấp cái gì?” Trình Loan Loan châm chọc cười: “Dưới bầu trời này người họ Hạ nhiều như vậy, cứ cho là trên hung khí có khắc một chữ Hạ vậy thì đã sao, ngươi cứ gấp gáp như vậy thật giống như đây là đồ vật của Hạ gia ngươi vậy!”.
Hạ Đồng Tế vội vàng thu lại biểu cảm sốt ruột, hắn nhìn bốn phía thì thấy mọi người đang dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, ngay cả Tri phủ Dương Châu cũng không ngoại lệ.
Hắn cắn răng, phụ nhân này tâm cơ quá sâu, khó trách đại thiếu gia lại thua trên tay nàng ta!
Hắn còn chưa kịp làm gì đã bị đặt lên lửa nướng!
Hơn nữa, hắn còn nghe được không ít người bàn tán.
“Hạ gia g.i.ế.c Hoàng Tam Nhi, thủ tiêu nhân chứng, vậy tức là Hạ đại nhân đã g.i.ế.c Vạn Quang Viễn nhỉ.”
“Nghe nãy giờ thì hình như Hạ đại nhân g.i.ế.c Vạn Quang Viễn là để vu oan cho Tuệ Thục nhân, lại không nghĩ rằng bị Tuệ Thục nhân chọc thủng âm mưu.”
“Án tử này còn chưa có đủ chứng cứ, còn chưa thể chứng minh là Hạ đại nhân g.i.ế.c người nhỉ?”
“Trên hung khí kia có khắc chữ Hạ, chắc chắn là vũ khí của Hạ gia, các ngươi đừng quên, Hạ gia thích nuôi dưỡng tử sĩ, hẳn là do tử sĩ Hạ gia làm.”
“Không nghĩ tới người Hạ gia lại ngoan độc như vậy…”
Hạ Đồng Tế nghe thấy mấy lời xì xầm này thì đã tức muốn nổ tung.
Tri phủ Dương Châu lạnh lùng nói: “Mang theo vật chứng và hai t.h.i t.h.ể về nhà môn!”

Advertisement
';
Advertisement