Canh năm, văn võ bá quan vào cung.
Đại thần trong triều có thể nhập điện tham dự triều chính đại sự, một số tiểu quan không quan trọng thì là đứng ở ngoài điện dự thính, trên cơ bản không có bất kỳ tư cách khởi bẩm.
Trình Chiêu đứng ở ngoài điện, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh trong điện.
Các đại thần thay phiên nhau báo cáo các hạng đại sự trước mắt, từ dân sinh đến thu thuế, từ nội chính đến ngoại giao…
Sau khi báo cáo xong, Ngự Sử đại nhân đứng ra: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần có việc thượng tấu.”
Hoàng đế đưa tay làm thủ thế cho phép.
“Mấy ngày nay, chuyện Dương Châu truyền đến Kinh Thành, chắc hẳn Hoàng Thượng cũng có nghe thấy.” Lưu ngự sử cúi đầu, thanh âm âm vang hữu lực, “Thông phán Dương Châu Hạ Đồng Tế dính líu đến việc mưu sát, Tri phủ Dương Châu sau khi thẩm án lại phán vô tội phóng thích, việc này ở thành Dương Châu gây nên sóng to gió lớn, sau khi truyền đến Kinh Thành thì dân chúng Kinh Thành cũng tức giận không thôi, vi thần cố ý thượng tấu thỉnh Hoàng Thượng biết rõ.”
Hạ Hãn Hải đứng ở trong quần thần, sắc mặt của ông ta bình tĩnh, trong lòng lại đem Lưu ngự sử mắng m.á.u chó xối đầu.
Họ Lưu này mỗi ngày ăn no rỗi việc chuyện gì cũng thượng tấu, chuyện xấu nào cũng nhúng một chân vào, một hai khiến Hạ gia bọn họ trở thành mục tiêu công kích.
Cũng may sau khi xảy ra chuyện, lão ta đã sớm liệu trước sẽ có một màn này, đã có biện pháp ứng phó.
Hạ Hãn Hải khom lưng đi tới: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, vi thần có lời muốn nói, chuyện này sau khi phát sinh, Hạ Đồng Tế liền viết thư cho vi thần nói rõ chuyện đã xảy ra, hắn và người c.h.ế.t không thù không oán, căn bản không có động cơ g.i.ế.c người, mà cái c.h.ế.t của nhân chứng càng không có liên quan gì đến hắn. Trên phố đều nói bên trên hung khí khắc một chữ Hạ, bởi vậy, dân chúng không rõ chân tướng mới nhận định Hạ Đồng Tế là hung thủ g.i.ế.c người. Vì điều tra rõ việc này, vi thần cố ý để Tri phủ Dương Châu ra roi thúc ngựa đưa hung khí tới, đồng thời, vi thần cũng trình lên tiêu ký của riêng Hạ gia, còn xin Hoàng Thượng minh giám.”
Ông ta quỳ xuống, từ trong tay áo lấy ra hai tờ bản vẽ, hai tay giơ lên, Minh công công nhanh chóng đi xuống, cung kính đem hai tờ giấy dâng lên trước mặt Hoàng đế.
Tiêu ký nội bộ Hạ gia là một chữ “Hạ” theo lối viết chữ thảo, màu đen làm đáy, chữ vàng kim, kiểu chữ phía dưới có sự sắc sảo, thoạt nhìn như là một thanh đao, có tính chất đặc biệt.
Mà chữ “Hạ” bên trên hung khí kia là hành thư, nước chảy mây trôi, nhìn tiêu sái phiêu dật, cho người ta cảm giác khác biệt với tiêu ký của Hạ gia.
“Hoàng Thượng minh giám, việc này quả thực không hề liên quan đến Hạ gia.” Hạ Hãn Hải dập đầu lên trên đất, “Nếu chi nhánh Hạ gia thật sự ở Dương Châu nối giáo cho giặc, không đợi Lưu ngự sử khởi bẩm, vi thần liền chịu đòn nhận tội, Hạ gia ba đời làm quan, thanh chính liêm minh, tuyệt đối không dám làm bất kỳ chuyện vi phạm luật pháp, đây rõ ràng là có người cố ý vu oan hãm hại, Hoàng Thượng!”
Ánh mắt Hoàng đế rất là thanh đạm: “Vậy theo Hạ ái khanh nói, là ai hãm hại Hạ gia ngươi?”
“Là, là…” Hạ Hãn Hải không dám ngẩng đầu, ấp úng, “Vi thần không dám suy đoán ngông cuồng.”
Đúng lúc này, bên ngoài đại điện vang lên một giọng nói của người trẻ tuổi.
“Hạ đại nhân là muốn nói, người hãm hại Hạ gia chính là Tuệ Thục Nhân đúng không!”
Người bên trong đại điện đồng loạt nhìn về phía bên ngoài, chỉ thấy Trình Chiêu ra khỏi hàng, quỳ gối bên trên nền đá cẩm thạch, hai tay cầm sổ gấp, ánh mắt cụp xuống, vẻ mặt bình tĩnh tỉnh táo.
Đại thần ở đây đều biết, vị này là Biên tu Hàn Lâm viện, cũng là chất tử ruột thịt của Tuệ Thục Nhân.
Trên điện có người âm thầm giội nước bẩn cho Tuệ Thục Nhân, chất tử ruột thịt không được ra khỏi hàng khởi bẩm, theo bọn họ nghĩ hoàn toàn là chuyện hợp tình hợp lý.
Trình Chiêu tiếp tục nói: “Vi thần thân cư thất phẩm, không có chuyện quan trọng không thể thượng tấu, nhưng Hạ đại nhân trắng trợn vu oan cho Tuệ Thục Nhân, nếu vi thần khoanh tay đứng nhìn, vậy thì không xứng làm chất tử của người, bởi vậy cả gan đứng ra thượng tấu, còn thỉnh Hoàng Thượng thứ tội!”