Hạ gia.
Cửa son ngói xanh, đình đài lầu các, đâu đâu cũng là phú quý cẩm tú.
Từ cửa chính đi vào, đi qua hành lang, trực tiếp tiến đến thư phòng, đi vào, Hạ Hãn Hải quay người, quay đầu chính là một bàn tay hung hăng đánh lên trên mặt Hạ Lăng.
Hôm nay tảo triều, Hạ Lăng cũng có mặt, chỉ có điều có Hạ Hãn Hải xông lên phía trước, cũng không cần hắn ta ra khỏi hàng nói cái gì.
“Nhìn xem chuyện ngu xuẩn ngươi đã làm ra!” Hạ Hãn Hải tức giận, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, “Đã sớm nói với ngươi rồi, phải ẩn nhẫn, không cho phép động thủ với phụ nhân trấn Đại Hà kia, ngươi làm sao lại không đè nén được vậy!”
Hạ Lăng mím chặt môi: “Con đã ẩn nhẫn hơn hai năm, rốt cuộc nhịn không nổi nữa… Nàng bây giờ đã thăng làm tam phẩm Thục nhân, kế tiếp không lâu nữa, khẳng định sẽ trở thành Nhị phẩm thậm chí Nhất Phẩm phu nhân, tới lúc đó, con càng thêm không có lợi thế đối đầu với nàng ta, cho nên, con nhất định phải nhân lúc nàng ta vẫn là Thục nhân, để nàng ta thân bại danh liệt, biến thành thứ dân…”
“Hồ đồ!” Hạ Hãn Hải giận dữ, “Cho dù muốn động thủ, ngươi cũng không nên tìm người Hạ gia trực tiếp động thủ, tự ngươi đếm xem, Hạ gia chúng ta đã có bao nhiêu người ngã xuống trên tay tiện phụ kia!”
Người thứ nhất là Hạ Viêm nhiều năm trước bị phái đi thôn Đại Hà quản lý núi than đá, dù c.h.ế.t vì vết thương thối rữa, nhưng trên thực tế chính là bị tiện phụ kia hại chết.
Người thứ hai là chi nhánh Hạ gia gánh tội thay Hạ Lăng, nếu không phải tiện phụ kia xen vào chuyện của Hạ gia thì người kia cũng sẽ không bị liên luỵ.
Người thứ ba, chính là Hạ Đồng Tế làm quan ở Dương Châu, sợ là cũng không giữ được…
Sắc mặt của Hạ Lăng hết sức khó coi.
Hắn ta biết mình lần này lại thua, thua rất triệt để…
“Lão gia, đại thiếu gia…” Quản gia nơm nớp lo sợ đứng ở cửa thư phòng, “Nhị thiếu gia đã trở về, có chuyện quan trọng muốn gặp lão gia.”
Hạ Hãn Hải thu lại chút nộ khí, âm thanh lạnh lùng nói: “Để hắn tiến đến.”
Từ sau khi nhị nhi tử khởi tử hồi sinh về kinh, một tháng đều về không được một lần, lần này đột nhiên về nhà nhất định là vì chuyện tảo triều hôm nay.
Vừa vặn, ông ta cũng có chút chuyện cần sai lão nhị làm.
Hạ Tiêu một thân y phục đen tuyền, mặt mũi tràn đầy lãnh ý đi tới: “Phụ thân, xin hỏi chuyện của Dương Châu có phải là Hạ gia gây nên hay không?”
“Ngươi dùng giọng điệu hưng sư vấn tội này nói chuyện với phụ thân ngươi?” Hạ Hãn Hải lạnh mặt nói, “Là Hạ gia gây ra thì sao, không phải Hạ gia gây ra thì sao, làm sao, ngươi là muốn vì tiện phụ kia đòi một câu trả lời hợp lý?”
Hạ Tiêu không chút yếu thế nhìn thẳng lão: “Tiện phụ trong miệng phụ thân là Tuệ Thục Nhân tam phẩm được Hoàng Thượng thân phong, ta có thể lên điện bẩm báo Hoàng Thượng, có người ác ý nhục nhã Tuệ Thục Nhân hay không?”
“Nghịch tử, ngươi muốn chọc giận c.h.ế.t ta!”
Hạ Hãn Hải nâng tay lên, một bàn tay quăng tới.
Hạ Tiêu trực tiếp lui lại một bước né tránh, nếu là bốn năm năm trước, hắn nhất định sẽ đứng tại chỗ, mặc cho bàn tay này rơi vào trên mặt.
Nhưng bây giờ, hắn đối với Hạ gia đã hoàn toàn thất vọng, hắn sẽ không để cho mình nhận một chút tổn thương nào từ Hạ gia nữa…
“Nhị đệ, tại sao đệ có thể nói chuyện với phụ thân như vậy?” Hạ Lăng nhíu chặt mày, “Bây giờ Kinh Thành tứ phía lan truyền lời đồn đại bất lợi cho Hạ gia chúng ta, đệ phải nên lấy gia tộc làm trọng, ngẫm lại giải quyết như thế nào mới đúng.”
Hạ Tiêu lạnh lùng nói: “Hạ gia bị người chỉ trích, chẳng lẽ không phải một tay đại ca tạo thành sao, vì sao cần một đệ đệ như ta tìm cách giải quyết?”
“Ngươi!” Hạ Hãn Hải tức giận đến run tay, ông ta hít sâu một hơi, hòa hoãn ngữ khí nói, “Bất kể như thế nào, trên người ngươi đều chảy huyết mạch của Hạ gia, Hạ gia xảy ra chuyện, ngươi nhất định phải bỏ ra sức lực. Bây giờ Hạ gia bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, ta và đại ca ngươi không có cách nào sắp xếp người đi theo Đại Lý thiếu khanh đến Dương Châu, như vậy, cũng chỉ có thể để ngươi tìm tâm phúc trong quân doanh âm thầm đi cùng một chuyến… Nếu Đại Lý thiếu khanh tra ra được manh mối nào bất lợi cho Hạ gia thì người của ngươi nhất định phải tiêu hủy tất cả chứng cứ trước tiên.”