Tháng tám, hoa quế tỏa khắp mười dặm.
Sau khi Trình Loan Loan từ thành Dương Châu trở về, vừa vặn tới ngày Tào Oánh Oánh sinh con, quả nhiên như Tào Oánh Oánh mong muốn, sinh một tiểu nữ nhi.
Sau khi tổ chức xong tiệc tam tửu cho hài tử, sau đó gọi Ngô Tiểu Chùy tới, hỏi thăm chuyện tôm càng bị đầu độc.
Ngô Tiểu Chùy đã sớm muốn đến báo cáo, nhưng Triệu Nhị Cẩu nói Triệu thẩm đi Dương Châu gần như mỗi ngày ngủ không ngon, không cho phép hắn đi quấy rầy, hắn chỉ có thể chờ đợi.
Lúc này nhận được mệnh lệnh, hắn ngựa không dừng vó đi vào trạch viện, đứng ở dưới bậc thang phòng khách, báo cáo tỉ mỉ.
“Sau khi thẩm đi Dương Châu, cháu kiểm tra toàn bộ Lý gia câu, tất cả người ra vào Lý gia câu, xuất hiện xung quanh hồ nước đều bị cháu tra ra được hết.” Hắn lật cuốn sách nhỏ mang theo bên người ra, “Đa phần là thân thích của người Lý gia câu, bọn họ đến Lý gia câu là vì học tập cách nuôi dưỡng tôm càng, muốn qua sang năm cũng tham gia nuôi tôm càng… Ngoài ra còn có một số thương nhân trong thành muốn mua tôm càng với giá cao từ trong tay thôn dân Lý gia câu, nhưng mà các thôn dân đều cự tuyệt. Vốn dĩ cháu còn đang loại bỏ thân phận của những người này, lại đột nhiên có người nói cho cháu, Lưu Khôi thôn Lưu gia huyện Bạch Vân từng tới Lý gia câu vào tháng sáu…”
Con ngươi Trình Loan Loan nhíu lại.
Lưu Khôi, cũng chính là tiền phu của Trình Viên Viên, đầu xuân lúc nàng đi trấn Bạch Vân tham gia tiệc cưới của Tiền gia vừa hay nhìn thấy tên khốn này, nàng còn để cho người âm thầm theo dõi hắn ta, người theo dõi đúng là đã nói, Lưu Khôi đã nhiều lần đến Lý gia câu, nhưng đồng thời cũng báo cáo, Lưu Khôi không chỉ đến Lý gia câu, còn đến rất nhiều thôn xóm xung quanh, mỗi ngày lắc lư ở nơi này, tản bộ ở nơi đó, cũng không làm chuyện gì khác người, nàng liền chậm rãi buông lỏng cảnh giác… Dù sao, nàng không thể cứ dõi mắt theo dõi một tên cặn bã được.
Xem ra, chuyện này không thoát khỏi liên quan đến Lưu Khôi.
“Cháu biết Lưu Khôi và trong nhà thẩm có chút khúc mắc, thế là đặt trọng điểm ở trên người hắn.” Ngô Tiểu Chùy cấp tốc lật đến trang kế tiếp, “Tháng giêng lúc Lưu Khôi lập công ra ngục, cầm một trăm lượng bạc trong huyện ban thưởng bắt đầu cuộc sống ăn chơi chè chén, số bạc ít ỏi kia không chỉ không bị tiêu xài sạch sẽ, ngược lại càng ngày càng nhiều,người thôn Lưu gia đều nói là hắn cá cược mà có… Cháu không tin cái gì gọi là cá cược, thế là âm thầm điều tra rất nhiều ngày, lúc này mới điều tra ra, thì ra hắn ta không phải đánh bạc thắng tiền, mà là luôn có người âm thầm tiếp tế hắn, hắn mới có thể sống thoải mái như thế.”
“Sau khi sự kiện tôm càng trúng độc truyền ra, trên tay hắn càng nhiều tiền hơn, còn dùng tiền nạp ba tiểu thiếp như hoa như ngọc, vô số người nịnh bợ hắn.. . Nhưng mà sau khi chuyện Hạ gia thành Dương Châu truyền đến Hồ Châu, Lưu Khôi đột nhiên từ kẻ có tiền biến thành kẻ nghèo hèn, nhà ở vừa mua đã không còn, thê tử mới cưới và tiểu thiếp mới nạp cũng chạy hết… Cháu hoài nghi, là có người mua Lưu Khôi hạ độc trong hồ nước, sau khi xong chuyện, Lưu Khôi lấy được một khoản tiền lớn… Nhưng về sau sự tình bại lộ, người phía sau đem phát tiết nộ khí lên trên đầu Lưu Khôi, cho nên hắn liền xui xẻo…”
“Chỉ có điều đây đều là suy đoán của cháu, tạm thời không có chứng cứ.”
Ngô Tiểu Chùy khép sổ ghi chép lại, thở dài một hơi.
Sự tình kỳ thật đã rất rõ ràng nhưng nhân chứng vật chứng đều không có, căn bản không có cách nào định tội Lưu Khôi.
Trình Loan Loan cười lạnh: “Không có chứng cứ vậy thì chế tạo chứng cứ.”
Lúc trước, nàng có thể thiết kế bẫy để Lưu Khôi vào tù, lần này cũng có thể, chỉ có điều nàng sẽ không để cho Lưu Khôi có cơ hội ra tù.
Nàng đứng lên, phủi phủi tay áo: “Ngưng Lam, chuẩn bị bút mực giấy nghiên.”
Ngưng Lam gật đầu, lập tức đi thư phòng chuẩn bị.
Nàng ngồi xuống trước bàn đọc sách, cầm bút lông, bắt đầu viết tội trạng thư, ước chừng nửa canh giờ liền viết xong, sau đó để Trình Ất đánh xe, chạy tới huyện Bạch Vân.