Triệu Tứ Đản bị ám toán 2
Triệu Tứ Đản làm sao cam tâm đi ra ngoài, đang muốn tranh cãi.
Tiền Huy còn chưa vào phòng thi nhanh chóng đi tới: “Ôi, đại nhân, hiểu lầm, chính là hiểu lầm, mọi người bớt giận đi mà, ha ha ha…”
Hắn ôm bả vai Triệu Tứ Đản, hướng về phía quan điều tra nói: “Đệ đệ ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, vị đại nhân này ngàn vạn lần không nên so đo với một tiểu hài tử, nhiều người nhìn như vậy, cũng không thể để cho mọi người chê cười đúng không…”
“Cảnh Tư, ngươi cũng thật là, trường thi là một nơi trọng địa, ngươi cãi nhau làm gì?” Hắn tùy tiện cầm lấy mấy thứ khác của Triệu Tứ Đản, kéo đi về phía phòng thi của hắn, thấp giọng nói: “Không phải chỉ là bút mực giấy nghiên thôi sao, chuyện có lớn gì đâu, ta có ở đây này, cho ngươi không phải là được rồi sao, cần gì phải cãi nhau với hắn chứ?”
Triệu Tứ Đản ngẩng đầu nhìn về phía hắn: “Ngươi cũng chỉ có một bộ, cho ta rồi thì ngươi dùng cái gì?”
Kỳ thi hương là kỳ thi lớn nhất cấp tỉnh, bút mực giấy nghiên có quy định đặc biệt, để phòng ngừa học sinh gian lận, ống bút lông là chạm trổ, nghiên mực không được quá dày, mỗi người sẽ có một cây bút đấu mực, trên đầu bút có một hộp đựng mực, có thể cất giữ một ít mực, chỉ đủ cho một người dùng, nếu phân ra ngoài, mình sẽ không đủ, còn có giấy Tuyên Thành dùng làm nháp, cũng có quy định số lượng, không thể mang quá nghiều…
“Này, ngươi khách khí với ta làm gì.” Tiền Huy vẻ mặt không thèm để ý: “Chu tiên sinh chuẩn bị cho ta một bộ, tổ phụ ta cũng chuẩn bị cho ta một bộ, vừa lúc cho ngươi một bộ, đừng khách khí, cầm lấy đi.”
Hắn dùng thân thể ngăn trở tầm mắt của điều tra quan, mạnh mẽ nhét vào trong hành lý để chăn mền của Triệu Tứ Đản: “Cẩn thận một chút, đừng lại bị tính kế.”
“Tiền ca, ngươi đừng lừa ta.” Triệu Tứ Đản thái độ cường ngạnh: “Những bút mực giấy nghiên này được quy định đặc thù, một người chỉ có thể lĩnh một bộ, tại sao lại nói là có bộ thứ hai? Ta bị người ta tính kế, đó là sai lầm của chính ta, không cần Tiền ca giúp ta, ta tuổi còn nhỏ, ba năm sau thi lại cũng nắm chắc hơn… Tiền ca ngươi thi cho tốt đi, ta đi ra ngoài trước.”
Chuyện đã đến nước này, hắn có phẫn nộ đến đâu cũng không có ý nghĩa gì.
Ba năm này, hắn sẽ tích lũy lực lượng, ba năm sau, hắn sẽ một lần nữa trở về, nhất định sẽ thi ra được thành tích tốt nhất!
Hắn xoay người muốn rời đi, đúng lúc này, Tiền Huy bên cạnh hắn đột nhiên hét lên một tiếng, ngã xuống đất.
Mấy người phụ trách bên cạnh rầm rầm vây quanh.
“Đây là thí sinh đầu tiên ngất xỉu trong năm nay.”
“Năm trước có người ở cửa trường thi liền choáng váng, người này tốt xấu gì cũng đã kiên trì tiến vào, không tính là quá mất mặt.”
“Những người này tốt xấu gì cũng là tú tài, còn chưa bắt đầu thi đã bị dọa cho ngất xỉu rồi, lần sau thi còn phải chờ ba năm nữa, năm tháng không tha cho người nào đâu!”
Người phụ trách nâng Tiền Huy lên, đưa ra ngoài trường thi.
Chuyện thí sinh ngất xỉu trong trường thi, đối với nhân viên cống viện mà nói căn bản không phải là chuyện kỳ lạ gì, thoáng nghị luận vài câu, bên này liền khôi phục yên tĩnh.
Triệu Tứ Đản kinh ngạc mấp máy môi, hắn nhìn thấy ánh mắt Tiền Huy hơi mở ra một khe hở, cho hắn một ánh mắt cổ vũ.
Hắn mím môi, giơ tay sờ sờ bút mực giấy nghiên giấu trong chăn… Nếu Tiền ca đem cơ hội nhường cho hắn, như vậy, hắn nhất định phải thi được một kết quả thật tốt.
Chờ ngày sau hắn có tiền đồ, nhất định sẽ hồi báo ân tình của Tiền ca hôm nay.
Đôi môi Triệu Tứ Đản mím chặt thành một đường thẳng, xoay người, sải bước đi về phía phòng thi của mình.
Mà Tiền Huy, trực tiếp bị ném vào hàng rào bên ngoài trường thi, tùy ý hắn tự sinh tự diệt…