Chỉ mong người nhà bình an 1
Ở tỉnh Vân có rất nhiều điểm du lịch.
Ở ngoài thành có một ngọn núi vô cùng nổi tiếng, mỗi khi đến mùa thu sẽ có văn nhân leo núi nhiều không đếm xuể.
Trình Loan Loan dắt theo hơn mười người Triệu gia đi leo núi, tháng mười là thời điểm cuối thu mát mẻ, từ chân núi leo lên tới đỉnh khiến cả người vô cùng thỏa mãn.
Nàng đứng trên đỉnh núi cao quan sát toàn bộ tỉnh Vân, nhìn xem những ngọn núi nhỏ bên dưới cảm thấy rất hào hùng.
Lúc nàng còn ở thời hiện đại thì luôn muốn kiếm nhiều tiền để đi vòng quanh thế giới, nàng là một người rất thích đi du lịch.
Nhưng giao thông ở thời cổ đại này không thuận tiện, ý tưởng đi du lịch này đã dần dần tiêu tan.
“Tỉnh thành lớn thật.” Triệu lão thái thái đứng bên cạnh nàng: “Ngày trước nơi xa nhất ta từng đến trước giờ là huyện Hà Khẩu, đã cảm thấy huyện Hà Khẩu vô cùng náo nhiệt, về sau được đến Hồ Châu một chuyến mới thấy Hồ Châu rất tuyệt, đến giờ mới biết tỉnh thần mới là nơi to lớn và sầm uất nhất.”
Triệu lão nhân tiếp lời: “Chờ ngày nào đó chúng ta lên kinh thành thì bà mới biết thế nào gọi là chốn phồn hoa.”
Triệu lão thái thái lộ ra vẻ mong đợi, năm nay bà đã sáu mươi, cũng không biết có thể chờ đến ngày đó không.
“Lúc đang leo núi ta nghe người ta nói trên ngọn núi này có một ngôi miếu đã được trăm năm, cầu thần bái phật rất linh.” Tôn thị thở hồng hộc ôm lấy nhi tử không muốn đi bộ của mình vào trong ngực: “Chúng ta qua đó cầu cho Tứ Đản một lá bùa Trạng Nguyên, thuận tiện xin cho Hiên Hiên một cái luôn, sau này Triệu gia ta có hai Trạng Nguyên mới gọi là đỉnh cao!”
Triệu lão thái thái lập tức gật đầu: “Chùa miếu trăm năm đã được thờ phụng không ít hương khói, chắc chắn rất linh, đi đi đi, đến đó bái lạy một chút.”
Đông Hoa dẩu miệng: “Con không tin mấy thứ này, không đi…”
“Không muốn cũng phải đi!” Tôn thị đưa tay kéo nàng ấy: “Con lớn già đầu rồi, cần phải tìm phu lang rồi, ta đến cầu nhân duyên cho con, sau này có thể gả cho một trượng phu tốt.”
Đông Hoa xụ mặt: “Qua năm con mới có mười hai, trong thôn cũng không ai mới mười hai tuổi đã tìm nhà chồng nhỉ?”
“Xem trước không được sao?” Tôn thị trừng nàng ấy: “Kêu con đi thì con cứ đi, đừng lải nha lải nhải mấy lời vô nghĩa như vậy.”
Một đám người đi tới ngôi chùa.
Trong lòng mỗi người đều có chuyện muốn cầu, cầu buôn bán phát tài, cầu chung thân đại sự, cầu học nghiệp trôi chảy, cầu thân thể an khang…
Đây là một ngôi miếu có lịch sử chừng hai trăm, ba trăm năm, nằm giữa khu rừng trên đỉnh núi, tường ngoài bị đã bị mưa gió ăn mòn đến bong ra, nhưng càng làm lộ ra nét thăng trầm của thời gian, khiến lòng người sinh ra cảm giác tôn kính.
Trình Loan Loan không tin quỷ thần, nhưng linh hồn của nàng đã vượt qua ngàn năm xuyên tới đây nên dù không tin thì trong lòng cũng sẽ kính sợ.
Đây là ngôi miếu có lịch sử lâu đời nhất tỉnh Vân, người đến cầu thần bái phật nhiều không đếm xuể, người đứng chật ních trên trăm bậc thang ở lối cổng miếu, chậm rãi đi về phía trước.
Sau khi tới nơi này thì đoàn người tự động giữ yên lặng.
Bọn họ theo mọi người bước lên bậc thang, đưa hơn nửa canh giờ mới tới cổng chính của ngôi miếu.
Tới cửa thì có thể giao bạc lấy nhang, sau đó vào trong bái thần, cũng có thể đến bên cạnh xin sâm, hơn nữa còn có nơi để xin bùa nhân duyên, bùa cầu con… Mỗi gian đều có người đứng chật nức.
Trình Loan Loan quỳ gối trước mặt Phật lớn, cầm ba nén nhang trong tay, nhắm mắt lại.
Chỉ cầu người nhà bình an thuận lợi.
Nàng thành tâm dập đầu, sau đó cắm ba nén nhang vào trong lư hương.
Nàng bái xong thì quay đầu, phát hiện Triệu lão thái thái, Văn thị, Tôn thị vẫn còn đang cầu nguyện, điều thứ nhất, điều thứ hai, điều thứ ba…
Một lúc sau các nàng ấy mới bái xong, nhóm nữ nhân bái xong thì tới Triệu lão nhân, Triệu Hữu Ngân, Triệu Hữu Tài đi vào bái, đến cũng đã đến rồi, vậy cũng vào bái thôi.