Nàng đi theo tiểu nha hoàn càng đi càng vắng vẻ, Tề bà tử sau lưng nàng đã nhận ra cái gì, mặt mũi tràn đầy phòng bị cảnh giác.
Đi đến một góc rẽ, tiểu nha đầu kia đột nhiên xoay người đi vào bên trong rừng cây, sau đó liền biến mất.
“Thục nhân!” Tề bà tử liền vội vàng bảo vệ Trình Loan Loan ở sau lưng, “Đây là có người thiết kế hại Thục nhân, chúng ta phải mau chóng rời đi.”
Trình Loan Loan cười lạnh: “Ta lại muốn xem xem hắn muốn đối phó ta thế nào.”
Nàng vừa dứt lời, trong rừng cây đột nhiên có bốn đại hán áo đen đi tới, bốn người, bốn phương tám hướng vây quanh nàng và Tề bà tử.
Ánh mắt bốn đại hán áo đen kia rơi trên người Trình Loan Loan, lộ ra vẻ dâm tà.
“Không nghĩ tới còn trẻ như vậy, mấy huynh đệ ta có số hưởng rồi.”
“Đáng tiếc không thể lên trên giường được, nếu không không biết sẽ tiêu hồn cỡ nào.”
“Đừng nói nhảm, mau hành động đi.”
Bốn người cấp tốc xúm lại, vẻ hưng phấn trong mắt kia càng đậm hơn.
Tề bà tử kinh hãi: “Lớn mật, các ngươi thật to gan, các ngươi có biết đây là ai hay không, các ngươi…”
Vẻ mặt Trình Loan Loan lạnh tanh.
Nàng còn tưởng rằng Thang đại nhân sẽ tìm người ám sát nàng, nếu như thế, nàng còn nể Thang đại nhân có mấy phần quả cảm.
Không nghĩ tới, vậy mà dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này.
Một quả phụ như nàng nếu như bị người bắt gặp nàng cùng bốn nam nhân tằng tịu với nhau, thanh danh xem như hoàn toàn bị phá hủy.
Thang đại nhân phí hết tâm tư khiến nàng thân bại danh liệt… Như vậy, nàng lấy đạo của người trả lại cho người, rất hợp lý đúng không?
Mặc dù vị Thang Nhị phu nhân kia rất vô tội, nhưng, cũng không tính là vô tội cho lắm.
Thứ nhất, Thang Nhị phu nhân là người Thang gia, như vậy đã định sẵn là đối đầu với Trình Loan Loan nàng.
Thứ hai, Thang Nhị phu nhân cùng Đại bá ca tằng tịu với nhau, vốn là luân lý bất dung, Trình Loan Loan nàng chẳng qua là vạch trần bí mật mà thôi.
Trình Loan Loan cười lạnh.
Từ trong tay áo xuất ra cung nỏ đã chuẩn bị sẵn.
Đây là vũ khí làm theo yêu cầu mà nàng đặt mua ở trong hệ thống Thương Thành, nhỏ bé lại tiện lợi, ấn vào chốt mở, một mũi tên b.ắ.n ra trúng vào n.g.ự.c người áo đen kia.
Nàng cấp tốc quay người, nhấn mấy lần nữa.
Bốn người áo đen đều chưa phản ứng kịp đã đồng loạt ngã xuống đất.
Tề bà tử trợn mắt hốc mồm: “Thục, thục nhân… Cái này, cái này. . .”
“Kéo bốn người này vào bụi cỏ.” Trình Loan Loan phủi tay, “Ta đi thay y phục khác trước đã, đợi lát nữa xem kịch vui.”
Tề bà tử gật đầu, mau chóng hành động.
Chỉ chốc lát sau, Trình Loan Loan liền đổi một thân y phục sạch sẽ bước ra, thản nhiên ngồi ở cửa viện rách nát này.
Nàng vừa ngắm phong cảnh, vừa cùng Tề bà tử đứng bên người nói chuyện, thần sắc dương dương tự đắc.
Qua không bao lâu, xa xa truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân càng ngày càng gần, còn kèm theo tiếng nói của nam tử.
Là Thang gia nhị gia mang theo khách nhân đi tới hậu viện, vừa đi vừa nói: “Phù dung được trồng ở trong viện này, đầu đông đã có xu hướng tàn, nhưng cũng có một loại ý vị khác, các vị, mời vào bên trong.”
Theo hắn mà đến có thân thích của Thang gia, cũng có quan viên có quan hệ tốt với Thang gia, cũng có tân tấn cử nhân, một đám người đồng loạt đi vào trong viện.
Những người này vừa đi đến cửa viện liền dừng lại bước chân, vội vàng hành lễ: “Gặp qua Tuệ Thục Nhân!”
Thang Nhị gia hoàn toàn kinh hãi.
Hắn nhanh chóng đi tới liền thấy Trình Loan Loan khoan thai ngồi ở trong viện tử này, khóe miệng nở nụ cười.
Hắn ta ngơ ngác sững sờ tại chỗ… Đại ca không phải nói Tuệ Thục Nhân đang cùng bốn gã nam nhân xa lạ… Nam nhân xa lạ đâu, đi đâu rồi?
Hắn ta cố ý mang theo nhiều người tới bắt gặp chuyện xấu của Tuệ Thục Nhân như vậy, nhưng nào có chuyện xấu gì?
Đại ca rốt cuộc đang làm cái gì?
“Sao mọi người đều tới đây vậy?” Trình Loan Loan mỉm cười hỏi thăm, “Ta vừa mới nghe các ngươi nói, hình như là đến thưởng phù dung, vậy các ngươi đi nhầm chỗ rồi, phù dung ở viện khác. Thang Nhị gia không phải là người Thang gia à, làm sao ngay cả phù dung nhà mình nở ở đâu cũng không biết thế?”
“Ta, ta…”
Thang Nhị gia nghẹn lời.
Hắn ta nào có tâm tư suy nghĩ chuyện cây phù dung cái gì, hắn ta chỉ biết là, cục diện mà đại ca thiết kế tỉ mỉ hình như đã bị Tuệ Thục Nhân phá hỏng.
Hạ gia giao cho đại ca nhiệm vụ quan trọng như vậy nhưng đại ca lại thất bại hết lần này đến lần khác, sợ là sẽ bị Hạ gia vứt bỏ…
Thang Nhị gia chán nản thở dài một hơi: “Đúng là ta nhớ lầm, phù dung ở cách đó không xa, đi, ta mang các ngươi đi qua đó.”
Trình Loan Loan vân vê hoa tai, nghe động tĩnh phía đối diện, cười lạnh.