Thang Nhị gia từ ngoài cửa xông tới, nhìn thấy thê tử của mình toàn thân không có y phục, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng: “Tiện phụ, tiện phụ, mặt mũi của Thang gia ta đều bị tiện phụ ngươi vứt sạch rồi! Dìm sông, nhất định phải dìm sông!”
“Nam nữ tằng tịu với nhau, sao tất cả trách nhiệm đều đổ hết lên nữ tử được!” Lục Ánh Tuyết cất cao giọng mở miệng, “Thang đại nhân là gia chủ Thang gia, Thang Nhị phu nhân là một nữ tử yếu đuối, nếu như bị cưỡng ép đè lại phát sinh quan hệ, nàng có thể phản kháng sao? Hơn nữa dáng dấp Thang đại nhân đầu tròn mặt xệ, Thang Nhị phu nhân xinh đẹp như thế, nhất định là Thang đại nhân ngấp nghé sắc đẹp của đệ muội, âm thầm ra tay… Đáng thương Thang Nhị phu nhân, bị cưỡng h.i.ế.p không nói, còn bị người ta giội nước bẩn…”
Thang Nhị phu nhân mới đầu còn xấu hổ giận dữ muốn đập đầu c.h.ế.t quách đi cho xong.
Lúc này đột nhiên được chỉ điểm, nàng ta lập tức khóc rống lên, cái gì cũng không nói, dù sao chính là lê hoa đái vũ khóc.
Người nghị luận nhất thời thay đổi hướng gió.
“Thang đại nhân cũng quá bá đạo, vậy mà cưỡng h.i.ế.p thê tử của thân đệ đệ.”
“Hắn tốt xấu gì cũng là một đại quan tứ phẩm, muốn nữ nhân gì mà không có, sao có thể làm ra chuyện đồi phong bại tục như thế, đây chính là loạn luân!”
“Ta nhớ cuối năm, Thang lão phu nhân bị người mưu hại tới chết, hiếu kỳ còn chưa qua, Thang đại nhân đã làm ra loại chuyện này, chậc chậc chậc!”
Lời nói của mọi người khiến thái dương Thang đại nhân nổi gân xanh, hắn ta giận dữ hét: “Tất cả im miệng cho ta!”
“Lời mọi người nói đều là sự thật, vì sao phải ngậm miệng!”
Trình Loan Loan từ sau đám người đi đến, nàng cũng là nhìn thấy trên người Thang đại nhân khoác một kiện áo ngoài nên lúc này mới tới, chính là sợ nhìn thấy một màn đau mắt kia.
Nàng lạnh giọng mở miệng: “Hiếu kỳ của lão mẫu thân chưa qua, lại cùng nữ tử tằng tịu với nhau, đây là bất hiếu, bức bách đệ muội yếu đuối tằng tịu với nhau, đây là bất nhân, xem thân đệ đệ không ra gì, đây là bất nghĩa, thẹn đối với một thân quan phục, đây là bất trung! Người bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, bất trung như thế căn bản cũng không xứng làm quan viên triều đình! Người tới, đi mời Tuần phủ đại nhân tới!”
Đương triều vô cùng chú trọng đến cương thường luân lý, nếu họ Thang cùng nữ tử khác tằng tịu với nhau, đám người cũng sẽ nghị luận một chút xong việc, bởi vì thời đại này luôn khoan dung với nam tử.
Nhưng đối tượng hắn ta tằng tịu lại chính là nàng dâu mà đệ đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra với hắn ta cưới hỏi đàng hoàng, đây chính là làm loạn cương thường.
Mà cách thời gian Thang lão phu nhân qua đời chưa tới một năm, trong thời gian để tang làm ra chuyện xấu thế này hoàn toàn có thể trình quan tội danh bất hiếu… Người làm quan bất hiếu thì không xứng là quan, quan viên Đại Vũ triều có thể tầm thường vô vi, nhưng tuyệt đối không thể không hiếu thuận, nếu như bị người biết bất hiếu, Ngự Sử đài vạch tội không phải trò đùa, nhẹ thì biếm quan, nặng thì biếm thành thứ dân…
Mặt mũi Thang đại nhân tràn đầy vẻ không thể tin.
Đôi mắt âm lãnh của hắn ta rơi trên người Trình Loan Loan.
Hắn ta rõ ràng đã thiết kế bốn gã hán tử cùng ả tiện phụ này tằng tịu với nhau, lại không nghĩ rằng, cuối cùng là mình bị trúng bẫy.
Nhiều người nhìn thấy chuyện xấu của hắn ta như vậy, sợ là chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp toàn bộ Vân Thành, bị người thêm mắm thêm muối truyền đến Kinh Thành, cái chức Đô Ti này của hắn ta sợ là không giữ được nữa.
Hắn ta vô cùng tức giận, bỗng nhiên đứng dậy xông về phía Trình Loan Loan.
Hắn ta là một võ tướng, trong cơn giận dữ sức lực không phải chuyện đùa, tay kia trực tiếp nhắm vào cổ Trình Loan Loan.
Lúc sắp tới gần Trình Loan Loan, Thang phu nhân một tay ôm lấy eo trượng phu: “Mặt mũi Thang gia đều bị ngươi làm mất hết, van cầu ngươi chừa cho nhi tử chút mặt mũi, hắn thật vất vả mới trở thành cử nhân, chẳng lẽ bị hủy hoại trên tay ngươi hay sao…”
Nhắc đến nhi tử, Thang đại nhân toàn thân bất lực ngã xuống.
Sở dĩ hắn ta làm việc cho Hạ gia chính là vì nhi tử này… Nếu như hắn ta đả thương Tuệ Thục Nhân trước mặt mọi người, tiền đồ của nhi tử hắn sợ là cũng giữ không được…