Triệu Tam Ngưu bây giờ là Thiên phu trưởng, mang theo người dưới tay đi vào trong núi gần quân doanh thực chiến rồi, căn bản tìm không thấy bóng người.
Trình Loan Loan đành phải quyết định đi gặp Hạ Tiêu trước.
Còn không đợi Trương Kim Bảo đi truyền lời, Hạ Tiêu đã vội vã đi tới doanh trướng phía tây, hắn đứng ở cửa doanh trướng, chắp tay nói: “Gặp qua Tuệ Thục Nhân.”
“Làm sao sau khi trở về Hạ gia lại xa lạ với ta rồi.” Trình Loan Loan mở miệng cười, “Ngươi là sư phụ của Tam Ngưu cũng là biểu đệ ta thừa nhận, không nên xa lạ như thế.”
Hạ Tiêu cúi thấp đầu: “Là, là ta thẹn với biểu tỷ, ta trở lại Hạ gia, lại không thể ngăn cản Hạ gia ra tay với biểu tỷ…”
“Ngươi cũng không cách nào ngăn cản Hạ gia ra tay với đích tử Hạ gia là ngươi, cũng đừng làm khó bản thân.” Trình Loan Loan nhìn hắn nói, “Tam Ngưu có thể bình an ở Kinh Thành hẳn là nhờ ngươi âm thầm phái người bảo hộ hắn, ngươi có thể bảo vệ được Tam Ngưu thì không có gì phải thấy thẹn với ta, phải là ta cảm tạ ngươi mới đúng.”
Nàng hơi uốn gối tạ lễ.
Hạ Tiêu nào dám nhận lễ này, vội vàng nghiêng người tránh đi: “Biểu tỷ, là ta sai rồi, ta không nên xa lạ với người, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.”
Trình Loan Loan cười một tiếng: “Sớm nên như vậy.”
Hai người ở trong doanh trướng ngồi xuống, nói một chút chuyện của Hạ gia hai năm nay.
Sau khi Hạ Tiêu rửa sạch tội danh phản quốc, Hoàng Thượng quan phục nguyên chức cho hắn, hắn không trở về Hạ gia sống mà lựa chọn ở tại quân doanh, cho dù ăn tết ăn lễ cũng chưa từng trở về ăn một bữa cơm với người nhà.
Cho đến cuối năm nay, sự kiện tôm càng Dương Châu trúng độc truyền đến Kinh Thành, số lần hắn trở về Hạ gia mới dần dần thường xuyên.
“Chuyện tôm càng trúng độc là Hạ Lăng gây ra.” Sắc mặt Hạ Tiêu rất trầm trọng: “Sau khi ta biết được chuyện này, luôn điều tra manh mối, nhưng chuyện này hắn ta làm rất sạch sẽ, manh mối khả nghi nào cũng không tìm ra. Cuối cùng, ta chỉ có thể c.h.é.m c.h.ế.t phụ tá đắc lực của hắn ta để hắn ta mất đi hai tâm phúc đắc lực…”
Trình Loan Loan hỏi: “Vậy việc này, cha ngươi Hạ đại nhân biết rõ không?”
“Mặc kệ phụ thân ta có biết hay không thì đều sẽ lựa chọn đứng về phía Hạ Lăng.” Trên mặt Hạ Tiêu hiện ra nụ cười mỉa mai, “Sau đó ta cảnh cáo phụ thân và Hạ Lăng, nếu như lại để cho ta phát hiện bọn họ ra tay với biểu tỷ, với người nhà biểu tỷ, đối với thôn dân trấn Đại Hà, vậy ta không ngại đứng ở phe đối lập Hạ gia. Ta là đích thứ tử của Hạ gia, nếu như công khai khiêu chiến với Hạ gia chắc chắn sẽ khiến Hạ gia trở thành toàn trò cười lớn nhất Kinh Thành, bởi vậy, phụ thân ta đáp ứng ta, hứa sẽ khống chế Hạ Lăng, không cho phép hắn lại ra tay nữa, Hạ Lăng cũng bày tỏ sẽ không giở trò nữa.”
Trình Loan Loan nhẹ nhàng cười cười.
Hạ Lăng này thật đúng là ở trước mặt một bộ, sau lưng một bộ.
Rõ ràng đồng ý không giở trò, lại sai Thang gia ra tay hết lần này đến lần khác…
Không có Thang gia, sẽ còn có Lý gia Trương gia.
Chỉ có kéo Hạ Lăng xuống thì những chuyện mờ ám này mới có thể chân chính kết thúc.
Nàng ngước mắt nhìn về phía Hạ Tiêu: “Nếu ta muốn chủ động ra tay với Hạ Lăng thì sao, không, phải nói, nếu ta muốn ra tay với Hạ gia thì sao?”
Nếu nàng đối phó Hạ Lăng, Hạ Tiêu chắc chắn sẽ hỗ trợ.
Nhưng nếu như đối phó toàn bộ Hạ gia, tình cảnh của Hạ Tiêu liền tương đối lúng túng.
Cho nên, trước khi ra tay, nàng nhất định phải hỏi ý kiến Hạ Tiêu một chút.
Thần sắc của Hạ Tiêu trở nên nghiêm túc.
Hắn sống ở thôn Đại Hà hai năm, đối với biểu tỷ này xem như hiểu khá rõ, biểu tỷ là người rất ôn hòa, chưa từng chủ động đối phó với bất luận kẻ nào, cho dù là có một số người chạm đến lợi ích của biểu tỷ, thậm chí là dẫm lên ranh giới cuối cùng của biểu tỷ, thủ đoạn xử sự của biểu tỷ cũng đều tương đối ôn hòa, chưa từng đưa người vào chỗ chết…
Nhưng mà hiện tại, trên mặt biểu tỷ lại xuất hiện vẻ lạnh lùng ngoan tuyệt… Đây là, hoàn toàn không tha cho Hạ gia.
Có phải nói rõ, Hạ gia khẳng định còn làm rất nhiều chuyện ác mà hắn không biết hay không?
Hắn mấp máy môi mỏng, gằn từng chữ một: “Năm đó Hạ Lăng gán cho ta tội danh thông đồng với địch phản quốc, ta bị toàn bộ Hạ gia từ bỏ, phụ thân của ta, mẫu thân của ta, đại ca của ta, gia tộc của ta… Bọn họ đều từ bỏ ta… Dù bây giờ ta đã quay về nhưng ta chưa từng xem mình là người Hạ gia nữa. Biểu tỷ muốn đối phó phụ thân ta và Hạ Lăng, ta chắc chắn sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ… Nhưng mà ta nhất định phải nói thật một câu, Hạ gia cũng có rất nhiều người vô tội…”