Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Thăm hỏi Thẩm lão phu nhân 1
Trình Loan Loan đã hỏi thăm Hạ Tiêu, lúc này mới biết được tiểu binh tên Nguyễn Thành kia vốn không phải là tôn nữ của Phiêu Kỵ Đại tướng quân mà là khuê nữ do đích thê sinh ra, hơn bốn mươi tuổi mới có được một khuê nữ này, từ nhỏ đến lớn nàng ấy đã được cha nương và cả mấy người huynh trưởng nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay nên tính tính hơi kiêu căng nhưng vẫn rất đơn thuần, không hề xấu tính.
Nàng đứng trên đống đất, có thể nhìn thấy hai người Triệu Tam Ngưu và Nguyễn Thành đang đứng quay mặt vào vách tường chịu phạt ở phía xa xa.
Có lẽ tiểu cô nương Nguyễn Thành kia không phục nên cố ý dùng chân đá mấy hòn đá trên mặt đất lên người Triệu Tam Ngưu.
Sao Triệu Tam Ngưu lại có thể chịu được uất ức cỡ này, lập tức đá mạnh vào lớp cát một cái, một đống cát bụi cứ như vậy hất vào trên người Nguyễn Thành.
Tiểu binh đứng bên cạnh giám sát hai người chịu phạt lớn tiếng hắng giọng, lúc này hai người mới yên tĩnh hơn chút ít.
Triệu Tứ Đản không biết nói gì hơn, mở miệng: “Tam ca thật ngây thơ.”
Trình Loan Loan cũng cảm thấy hơi dở khóc dở cười.
Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Hạ Tiêu nói: “Chỉ có thể phiền đệ trông nom Tam Ngưu nhiều hơn, lần sau rảnh rỗi ta lại đến thăm hai người.”
Hạ Tiêu gật đầu, tự mình tiễn nàng ra khỏi quân doanh.
Ngày thứ hai sau khi trở về từ quân doanh, Trình Loan Loan và Lục Ánh Tuyết cùng đến Thẩm gia thăm hỏi.
Sau khi Thẩm Đông Minh đến kinh thành nhậm chức, Thẩm gia liền chính thức định cư ở Kinh thành, hơn một năm qua bọn họ vẫn thư từ qua lại, không đến nỗi lạnh nhạt.
Chẳng qua chỉ có Trình Loan Loan và lão phu nhân thư từ qua lại với nhau, có đôi khi Thẩm Đông Minh sẽ nhân tiện gửi theo một phong, chủ yếu cũng chỉ hỏi việc quan trường. Quan hệ qua lại giữa hai người thỏa đáng, là mối quan hệ làm cho Trình Loan Loan cảm thấy thoải mái.
“Loan Loan, cuối cùng con cũng đến rồi.” Thẩm lão phu nhân mặt mày hớn hở: “Hai ngày trước sau khi nghe tin con đến Kinh thành, ta không ngồi yên nổi. Nếu không biết con bận rộn thì ta đã sớm qua tìm con rồi.”
“Con là vãn bối, đương nhiên phải là con đến thăm hỏi lão nhân gia ngài rồi.” Trình Loan Loan dìu lão phu nhân đi vào trong: “Cuộc sống của nghĩa mẫu ở Kinh thành thế nào? Có quen không?”
“Đương nhiên không quen bằng ở huyện Bình An.” Thẩm lão phu nhân dẫn hai người vào phòng ấm: “Người ở Kinh thành luôn đeo mặt nạ mà sống, một câu thường xuyên ẩn chứa nhiều ý nghĩa, ta nhiều tuổi rồi, thật sự không thích làm những việc trái với lương tâm nhưng đôi khi lại không thể không ứng phó một chút.”
Lục Ánh Tuyết cười nói: “Lão nhân gia ngài đã lớn tuổi, cho dù đóng cửa không ra ngoài cũng sẽ không ai nói gì, mỗi ngày đều phải ứng phó với phu nhân của các quan viên sẽ mệt mỏi đến luống cuống mất.”
“Còn không phải bởi vì Đông Minh vẫn không chịu thành thân sao, trong nhà không có phu nhân lo liệu việc nhà cho nên lão bà tử ta chỉ có thể vất vả thôi.” Nói tới đây, Thẩm lão phu nhân ngừng một lát, hạ giọng nói: “Ta ở đây đã hơn một năm, có quen biết một vài bằng hữu đánh bài, chiều nào các nàng ấy cũng sẽ đến đây đánh với ta vài ván. Đợi lát nữa hai người các con giúp ta xem xét một chút.”
Lục Ánh Tuyết tò mò hỏi: “Xem xét cái gì ạ?”
Thẩm lão phu nhân ra vẻ thần bí: “Đợi lát nữa người đến thì các con sẽ biết ngay thôi.”
Thẩm gia chỉ có ba người, Thẩm Đông Minh bận rộn chính vụ, Thẩm Chính ở Học quan phủ, vừa phải quản lý các học trò dưới trướng lại vừa phải chăm chỉ học tập, một tháng mới trở về một lần, bởi vậy lúc ăn cơm cũng chỉ có ba người các nàng.
Sau khi ăn xong không bao lâu liền có khách đến viện.
Từ sau khi trò đấu địa chủ và mạt chược do Trình Loan Loan khởi xuống lan rộng ở Hồ Châu thì hai năm nay cũng từ từ lan đến Kinh thành. Kỹ năng đánh bài của Thẩm lão phu nhân cực kỳ tốt, có vài phu nhân vì muốn nâng cao trình độ đánh bài của mình mà tìm đến Thẩm lão phu nhân đánh bài, trả học phí. Chiều nào ở trong viện này cũng sẽ bày một bàn chơi bài.
“A, trong nhà lão phu nhân có khách.” Phu nhân dẫn đầu cười nói: “Có phải hôm nay chúng ta đến đây là đã quấy rầy rồi không?”
“Không quấy rầy, không quấy rầy.” Thẩm lão phu nhân cười tủm tỉm nói: “Đây là nghĩa nữ mà ta hay nhắc đến với các ngươi đấy, trò mạt chược này là do nghĩa nữ của ta nghiên cứu ra. Hôm nay để cho nghĩa nữ của ta đánh vài ván với các ngươi vậy.”
Ba phụ nhân vừa vào nghe vậy, thoáng chốc kinh ngạc xen lẫn sợ hãi.
Nghĩa nữ của Thẩm lão phu nhân không phải chính là Tuệ Thục nhân sao?
Các nàng ấy đều là gia quyến của quan viên lục phẩm, thất phẩm, địa vị trong giới quan lại ở Kinh thành rất thấp, vốn không có cơ hội giao tiếp với Tuệ Thục nhân.
Không ngờ vậy mà lại có cơ hội chơi mạt chược cùng Tuệ Thục nhân.

Advertisement
';
Advertisement