Ta muốn ra chiến trường 2
Mẫu tử hai người nói chuyện rất nhanh xe ngựa đã tới cửa quân doanh.
Xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Trình Loan Loan đã nghe thấy trên lối vào quân doanh truyền đến tiếng ồn ào náo động, cùng với tiếng một nữ nhân đang tức giận mắng chửi.
“Nguyễn Kinh Vĩ, đừng tưởng rằng nơi này là quân doanh, ta phải giữ thể diện cho chàng! Minh Châu là một nữ hài tử, ngươi lại dẫn nàng vào quân doanh! Là lần đầu tiên coi như bỏ qua, ta có thể mắt nhắm mắt mở! Không nghĩ tới, chàng lại dẫn theo bên người suốt một năm, chàng cho rằng ta đã c.h.ế.t hay sao!”
Trình Loan Loan vén rèm xe nhìn ra ngoài, thấy một vị phu nhân ở giữa đám người, từ lời nói có thể suy đoán ra, vị này hẳn là phu nhân của Phiêu Kỵ Đại tướng quân – Nguyễn phu nhân.
Nguyễn phu nhân chỉ vào mũi Phiêu Kỵ Đại tướng quân mắng to, đường đường là Nhị phẩm Đại tướng quân lại bị mắng đến mặt mày đen lại.
“Mẫu thân…” Nguyễn Minh Châu rụt cổ đứng ở bên cạnh, “Nhiều người nhìn như vậy, cũng đừng mắng cha con, về sau cha làm thế nào bày ra dáng vẻ của tướng quân trước mặt những tiểu binh này nha… Muốn mắng chúng ta về nhà mắng…”
Nguyễn phu nhân giơ tay chọc trán tiểu khuê nữ một cái, “Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con là nữ tử, không muốn học thêu hoa nương cũng chưa từng bức bách con, muốn học võ cũng đặc biệt mời sư phụ đến nhà dạy con, con muốn làm gì thì làm, nương có ngăn cản khi nào?”
Nguyễn Minh Châu nhỏ giọng nói: “Nếu không ở đây ầm ĩ thì ai biết được con là nữ tử…”
Nguyễn phu nhân tức giận muốn bốc khói, nhìn về phía các tiểu binh vây xem xung quanh, “Các ngươi đều nhớ kỹ khuôn mặt này cho ta, từ hôm nay trở đi, nếu là ai nhìn thấy nàng lại vào quân doanh, đi nói cho ta biết, ta thưởng một trăm lượng bạc!”
“Mẫu thân!” Nguyễn Minh Châu vừa rồi còn chột dạ không thôi lập tức xù lông, “Trước khi con đến quân doanh, cha đã báo cáo lên Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đáp ứng, con không có vi phạm kỷ luật, dựa vào cái gì không cho con đến quân doanh! Con chỉ thích ở đây, con thích thao luyện võ thuật, con cũng là con người, tại sao không thể làm những chuyện mình thích! Con không bao giờ muốn trở về Nguyễn gia nữa, con ghét nương lắm!”
Nàng ấy xoay người bỏ chạy.
Nguyễn phu nhân cực kỳ phẫn nộ xong, càng thêm khó chịu.
Bà toàn tâm toàn ý yêu thương nữ nhi này, nữ nhi này lại nói chán ghét nàng, trái tim chan chứa tình thương của mẫu thân tan nát.
Bà cũng chỉ suy sụp trong nháy mắt, sau đó hồi phục tinh thần muốn đuổi theo Nguyễn Minh Châu.
Chỉ là bà vừa cất bước, Nguyễn Minh Châu liền chạy nhanh hơn, sợ bà đuổi kịp.
Phiêu Kỵ Đại tướng quân – Nguyễn Kinh Vĩ hiếm khi kiên cường nói: “Ở nơi đông người nàng mắng nữ nhi như vậy, con làm sao xuống đài được, nàng có tức giận về nhà bốc phát không được sao, con một mình chạy ra ngoài, lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao?”
Nguyễn phu nhân cắn răng: “Mau phái người đuổi theo.”
“Hay là để ta đi.” Không biết Trình Loan Loan đã đi tới từ lúc nào, “Càng nhiều người đuổi theo, tiểu cô nương sẽ chỉ chạy càng nhanh, bốn phía ngoại ô kinh thành đều là rừng sâu núi thẳm, không may chạy vào rừng sâu thì không tốt, Nguyễn phu nhân vào lều nghỉ ngơi một lát, trước khi trời tối ta nhất định sẽ đưa Nguyễn tiểu thư trở về.”
Nguyễn phu nhân biết tính tình khuê nữ của mình, nói không được mắng không được, thường xuyên bỏ nhà trốn đi, nếu phái người đi tìm, còn có thể cố ý trốn đi không cho người khác tìm được.
Những lúc thế này, để một người ngoài đuổi theo có lẽ thích hợp hơn.
Nguyễn phu nhân thật lòng thật dạ nói: “Vậy làm phiền Tuệ Thục nhân, ngày khác ta sẽ đích thân đến cửa cảm ơn.”
Trình Loan Loan không nói gì thêm, cất bước đuổi theo Nguyễn Minh Châu.
Thật ra nàng cũng rất thích tiểu cô nương này, trong sáng hào phóng, lần trước đi Lâm Khê còn hỗ trợ nàng điều tra manh mối, dám ở trước mặt chất vấn Vinh Khánh quận chúa, là một người can đảm cẩn trọng.