Vinh Khánh đứng bên cạnh, trái tim tựa như bị ném vào trong chảo dầu.
Tuy nàng ta không để lại bất cứ chứng cứ nào, nhưng vẫn sợ có chỗ sơ sót, lỡ như bị Nguyễn phu nhân nắm thóp, nàng ta nên giải thích thoát thân thế nào đây?
Nàng ta nhanh chóng nghĩ các loại đối sách trong đầu.
Đột nhiên ánh mắt sắc bén của Nguyễn phu nhân như lợi kiếm rơi lên người nàng ta.
Nàng ta lập tức có cảm giác như có gai sau lưng.
Nguyễn phu nhân thu hồi ánh mắt, cúi đầu lên tiếng: “Lúc tiểu nữ bị hắc y nhân bắt đi chưa thật sự hôn mê, đã tỉnh dậy giữa đường, vì vậy nghe được cuộc đối thoại giữa các hắc y nhân, chúng nói là do quận chúa phái tới… cả triều Đại Vũ hiện giờ chỉ có một Vinh Khánh quận chúa.”
“Điều này làm sao có thể?” Thái hậu vô cùng khó tin: “Mấy hôm trước gió lớn tuyết nặng, Nguyễn tiểu thư nghe nhầm cũng không biết chừng.”
“Một mình Nguyễn tiểu thư có lẽ có thể nghe nhầm, nhưng thần phụ cũng nghe thấy rõ ràng.” Trình Loan Loan ngẩng đầu: “Hơn nửa tháng trước tại hội săn b.ắ.n Lâm Khê, thần phụ bị người ta ám sát, khi đó Tần vương đã tra ra có liên quan tới Vinh Khánh quận chúa, nhưng sau đó không có chứng cứ xác thực nên đành thôi. Bây giờ thần phụ gặp nguy hiểm lần nữa, mà hắc y nhân nhắc tới hai chữ quận chúa, xin hỏi quận chúa giải thích thế nào?”
Vinh Khánh siết chặt nắm tay.
Nếu không phải thái hậu ở đây, một quận chúa như nàng ta vốn khinh thường giải thích với một tiện phụ tới từ nông thôn.
Nhưng lúc này thái hậu hồ nghi nhìn nàng ta, nàng ta phải đưa ra một câu trả lời hoàn mỹ.
Trên mặt nàng ta xuất hiện chấn kinh và ủy khuất: “Chỉ vì hắc y nhân nhắc tới quận chúa cho nên Nguyễn phu nhân và Tuệ Thục nhân đã nhận định là ta, vậy nếu hắc y nhân trong lúc tán gẫu nhắc tới hoàng thượng hoặc thái tử thì sao, lẽ nào chính là do hoàng thượng hoặc thái tử làm sao? Theo ta thấy, hắc y nhân cố ý nhắc tới hai chữ quận chúa, dễ dẫn họa, ta là bị người ta hắt nước bẩn, ai chủ trì công đạo cho ta?”
Nàng ta nói xong, cũng quỳ trước mặt thái hậu.
Nguyễn phu nhân tiếp tục nói: “Bốn hắc y nhân bắt cóc tiểu nữ và Tuệ Thục nhân cắn lưỡi tự sát ở một nông trang, manh mối đứt đoạn tại đây, nhưng thần phụ nghe nói, bên cạnh quận chúa cũng thiếu đi bốn cao thủ đại nội!”
Vinh Khánh siết chặt khăn tay, bên cạnh nàng ta thiếu đi bốn thị vệ, chuyện trong cung sao Nguyễn phu nhân lại biết?
Nàng ta nhanh chóng lên tiếng: “Mấy hôm trước ta phái bốn người đến Diệu Châu một chuyến, Diệu Châu là nguyên quán của ta, bảo họ thay ta trở về tế tổ, đây là chuyện năm nào cũng làm, thái hậu cũng biết, sao Nguyễn phu nhân có thể vì chuyện này mà nhận định là ta sai khiến người bắt cóc Nguyễn tiểu thư và Tuệ Thục nhân?”
Nàng ta nói xong, thầm hận không thôi.
Bốn tên ngu xuẩn đó bắt cóc Tuệ Thục nhân thì bắt, cớ sao lại phải kéo theo cả Nguyễn tiểu thư.
Nguyễn gia là võ tướng, tay nắm trọng binh, nhiều thị vệ trong cung đều là trực tiếp quy cho người Nguyễn gia quản, cho nên mới dễ dàng tra được chuyện bên cạnh nàng ta như vậy.
Nếu Nguyễn gia không dính dáng vào, tiện phụ Tuệ Thục nhân này vốn không thể tra được nhiều như vậy, mà nàng ta cũng sẽ không ở vị trí bị động như vậy.
Nguyễn phu nhân lạnh giọng đi: “Bốn người đó có phải tới Diệu Châu hay không, thái hậu nương nương điều tra khắc biết.”
Vinh Khánh không hề sợ.
Diệu Châu cách kinh thành rất xa, cho dù muốn tra cũng phải ít nhất nửa tháng, khoảng thời gian này đủ để nàng ta xử lý xong tất cả công việc khắc phục hậu quả.
Thái hậu nâng chén trà sứ xanh lên, chậm rãi uống một ngụm trà.
Lão nhân gia trầm mặc rất lâu mới nói: “Người đâu, điều tra xem hướng đi của tất cả cung nhân bên cạnh quận chúa, đặc biệt là cung nữ thiếp thân hầu hạ đã đi đâu, làm gì gặp ai trong khoảng thời gian này, tra rõ ràng hết.”
Vinh Khánh khó tin ngẩng đầu: “Thái hậu…”
Nếu điều tra từ bên ngoài, căn bản không tra được tới nàng ta.
Nhưng nếu bắt đầu tra từ người bên cạnh nàng ta, nhất định có thể tra ra nàng ta có vấn đề.
Không phải thái hậu luôn sủng ái nàng ta sao, cớ sao lại tin tưởng lời của Nguyễn phu nhân và Tuệ Thục nhân?