Một ngày bận rộn dần dần chuẩn bị kết thúc.
Trình Loan Loan cảm thấy hôm nay rất phong phú, nàng làm rất nhiều chuyện, mỗi sự kiện đều khiến nàng cảm thấy rất có ý nghĩa.
Ngô Tuệ Nương đã bắt đầu làm bữa tối, Triệu Tứ Đản ở trong sân đếm vịt, là Trình Loan Loan dạy hắn đếm, có thể luyện tập đếm xem thử.
Vừa đếm xong, Triệu Tứ Đản liền chỉ vào núi lớn nói: “Nương, con nhìn thấy Thiết Trụ ca xuống núi, có muốn gọi hắn tới không?”
Triệu Thiết Trụ là đại tôn tử nhà lý chính, năm nay mười hai tuổi, trước đó đưa đến trên trấn theo chưởng quỹ làm học đồ, về sau không biết vì nguyên nhân gì mà không đi học nữa, hắn cũng coi là hài tử có kiến thức rộng rãi nhất thôn Đại Hà.
Hắn đào được một gùi rau dại, dương xỉ, rau sam, bồ công anh,.. có thể thấy được đứa nhỏ này không phải người lười biếng.
Hắn đi vào viện tử, nhìn thấy Trình Loan Loan cũng ở đó, không hiểu sao có chút sợ.
Trước kia hắn đến gọi Tam Ngưu ca và Tứ Đản đi ra ngoài chơi bị Triệu đại bá nương hung hăng mắng một trận, hắn không dám đến bên này cho lắm.
Trình Loan Loan cố gắng bày ra nụ cười ấm áp: “Thiết Trụ, cháu qua đây, Đại bá nương hỏi cháu một chuyện.”
Triệu Thiết Trụ chậm rãi đi qua.
Hắn vừa định nói người trong nhà đều đang đợi hắn trở về, ngẩng đầu một cái liền thấy Ngô Tuệ Nương từ bên trong ổ gà mò được một quả trứng gà, sau đó ở ngay trước mặt hắn đánh ra bỏ vào trong chén, vừa nhìn chính là muốn rán trứng.
Hắn nhịn không được l.i.ế.m môi một cái.
Lần trước trong nhà nhặt về được một con gà rừng, đáng tiếc là gà trống, sẽ không đẻ trứng, a nãi dù không nỡ nhưng vẫn g.i.ế.c rồi luộc ăn, hắn đã rất lâu chưa ăn trứng gà rồi.
Trình Loan Loan cười tủm tỉm hỏi hắn: “Thiết Trụ, cháu là hài tử biết chữ, vậy cháu đã đọc qua Tam Tự kinh chưa?”
Triệu Thiết Trụ lập tức gật đầu: “Tam Tự kinh cháu biết, trước kia nhi tử chưởng quỹ đọc sách, mỗi ngày ở trong tiệm học thuộc, cháu cũng học được một chút.”
Trình Loan Loan hài lòng gật đầu, chỉ cần có người biết vậy nàng có thể để cho mình cấp tốc học được, sau khi nàng học được thì có thể dạy bốn nhi tử.
Nàng lấy cuốn Tam Tự kinh trong phòng ra: “Vậy cháu đọc cho ta nghe đi.”
“Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận…”
Ban đầu, Triệu Thiết Trụ còn đọc rất có thứ tự, dù sao hắn có thuộc được một chút, đến đằng sau, hắn cần đọc chữ, từng chữ từng chữ đọc xuống, sau đó lại đụng phải chữ không biết lập tức liền ngập ngừng.
Tam Tự kinh tổng cộng có hơn ba trăm câu đơn, bao gồm hơn một ngàn chữ, có thể đọc thuộc lòng Tam Tự kinh là xem như đã vỡ lòng.
Trình Loan Loan nhìn một chút, Triệu Thiết Trụ có thể đọc đại khái hơn ba mươi câu, đọc đến chỗ “Hương chín linh, có thể ấm tịch”, đằng sau một đống chữ không biết, qua chỗ này, đến đằng sau “Một mà mười, mười mà trăm” lại có thể tiếp tục thuận lợi đọc tiếp.
Những chữ này cho hài tử ba năm tuổi bình thường cũng có thể học một tháng, tháng này tạm thời học bấy nhiêu đi.
Trình Loan Loan khích lệ nói: “Thiết Trụ, cháu thật lợi hại, thôn Đại Hà chúng ta thật đúng là không ai có thể đọc được Tam Tự kinh hơn nữa.”
Triệu Thiết Trụ hất cằm lên: “Kỳ thật rất đơn giản.”
“Vậy ta thương lượng với cháu một chuyện, mỗi ngày cháu đến dạy ta một câu, ta cho cháu một quả trứng gà.”
Triệu Tam Ngưu mặt mũi tràn đầy kích động.
Thì ra là nương mình muốn đọc sách, không phải để bọn họ đọc sách.
Quá tốt rồi, quả thật quá tốt rồi.
Triệu Thiết Trụ nuốt nước bọt: “Người lớn không thể lừa gạt hài tử đâu.”
Trình Loan Loan cười nói: “Ta lừa cháu làm gì, hôm nay trước hết cho cháu một quả trứng gà, cháu dạy ta hai câu đầu.”
Nàng từ trong nhà lấy ra một quả trứng, đưa tới trên tay Triệu Thiết Trụ.
Triệu Thiết Trụ sợ nàng đổi ý, liền tranh thủ giấu trứng gà vào trong y phục, lập tức nói: “Câu đầu tiên là, nhân chi sơ.”
Kỳ thật hắn không biết chữ “Sơ” này, nhưng hắn biết đọc là như vậy, lần trước lúc đăng ký, trong thôn có người trong tên có chữ “Sơ”, lúc ấy hắn là vẽ một vòng tròn, lúc này hắn âm thầm nhớ kỹ cái chữ này, trong lòng bàn tay viết nhiều lần, tranh thủ lần sau lúc đăng ký báo danh sẽ không vẽ vòng vòng nữa.
Hắn dạy xong câu này, co cẳng chạy đi, tùy tiện nói một câu là kiếm được một quả trứng gà, thật quá lời.
Trình Loan Loan: “…”