Trời tối xuống.
Nhân chi sơ.
Trong phòng bốn hài tử thay phiên học thuộc câu này, học thuộc thôi vẫn chưa được, còn phải nhận rõ mặt chữ, tốt nhất có thể học được viết như thế nào.
Chỉ có Triệu Tứ Đản học nhất hăng hái.
Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu mặt như ăn phải mướp đắng.
Ngô Tuệ Nương hết sức đuổi theo tiết tấu, tâm tư của nàng ấy tương đối nhanh nhạy, nhận mặt chữ học không tính là chậm.
Đêm nay kết thúc ở trong tiếng đọc sách lanh lảnh.
Ngủ đến hơn nửa đêm, Trình Loan Loan đột nhiên nghe được tiếng gà vịt ầm ĩ ở trong viện.
Nàng liền vội vàng ngồi dậy ra ngoài, chỉ thấy Vương thẩm sát vách lớn tiếng mắng lên: “Lũ chồn trời đánh, cắn c.h.ế.t hai con gà vịt nhà ta, Nê Thu, đêm hôm khuya khoắt đừng đuổi theo, con hai chân đuổi được nó bốn chân sao?”
Trình Loan Loan vội vàng đi xem ổ gà nhà mình, cổ hai con vịt con bị cắn nát đẫm máu, nàng đếm qua, c.h.ế.t hai con vịt, thiếu một con gà con, hẳn là bị chồn tha đi rồi.
Hốc mắt Triệu Tứ Đản đỏ hồng chôn hai con vịt chết.
Sau khi mua vịt về, phần lớn thời gian đều là hắn cho ăn cho nên tình cảm của hắn với vịt con rất sâu đậm.
Triệu Tam Ngưu cắn răng nói: “Về sau con sẽ ngủ ở trong sân, nhất định phải bắt sống chồn nướng lên ăn mới được!”
Thanh âm của Vương thẩm từ sát vách truyền đến: “Chồn chạy nhanh, ngươi bắt được mới lạ, xem ra cần phải nuôi một con chó, nếu không tất cả gà vịt trong nhà đều sẽ bị chồn trộm sạch.”
Trình Loan Loan hỏi nàng: “Nương Nê Thu biết nhà ai có chó con không?”
Đúng là nên nuôi một con chó, trong đêm có tình huống gì có thể đánh thức con người đang ngủ như c.h.ế.t trước, còn có thể phòng trộm.
Hơn nữa chó là động vật ăn tạp, rất dễ nuôi.
“Để sáng mai ta về nhà ngoại hỏi một chút.”
Chuyện này mặc dù giao cho Vương thẩm nhưng mà ngày hôm sau lúc đi lên trấn giao hàng, Trình Loan Loan vẫn đi một vòng trên trấn, nhưng trên đường cũng không bán chó con.
Ba ngày nay giao hàng, hiện ngân ‘qua đường sáng’ trên tay Trình Loan Loan có hơn ba lượng, chờ mùa ăn thạch băng đi qua, tiền kiếm được hẳn là đủ mua lại mảnh đất hoang dưới chân núi rồi.
Cuối năm mua đất, nông nhàn đào đường, đầu xuân là có thể chứa nước trồng ngọc măng.
Ở trên trấn đi dạo một vòng, mua chút gia vị cần thiết, lại đến tiệm may mua một chút kim khâu và chỉ đủ loại màu sắc.
Lúc chuẩn bị dẹp đường hồi phủ thì một nam tử trung niên ngồi xe ngựa nhanh chóng đuổi theo: “Ta là Từ chưởng quỷ của Duyệt Lai tửu lâu ở trấn Phượng Hoàng, không biết chỗ đại thẩm còn có thể san sẻ một chút thạch băng qua không?”
Trình Loan Loan lộ ra nụ cười mang tính thương mại: “Không biết Từ chưởng quỹ một ngày cần bao nhiêu?”
“Duyệt Lai tửu lâu mặc dù không phải tửu lâu lớn nhất trấn Phượng Hoàng nhưng chuyện làm ăn vẫn được, một ngày hẳn là có thể bán ra một trăm bát.”
Từ chưởng quỹ cũng không làm giá.
Hài tử của hắn đọc sách ở thư viện Nam Phủ, mấy ngày trước có đề cập với hắn thạch băng, nhưng hắn cũng không coi là gì, tưởng là một món quà vặt bình thường để giải nhiệt mà thôi.
Ai có thể nghĩ tới, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, thạch băng lại trở thành tiêu chuẩn cơ bản của phần lớn tửu lâu.
Túy Tiên lâu trấn Phượng Hoàng đã có thạch băng, khách mối của Duyệt Lai tửu lâu vì ăn một miếng thạch băng mà tất cả đều chạy đến Túy Tiên lâu hết rồi.
Hắn nghe ngóng khắp nơi mới biết được thì ra thạch băng bắt nguồn từ bàn tay của vị đại thẩm này.
Thế là, hắn vội vàng chạy đến.
Nếu như Trình Loan Loan không tìm được người hỗ trợ chà thạch băng thì vụ làm ăn này nàng cũng không dám nhận.
Nhưng bây giờ có Triệu Hữu Ngân và Triệu Hữu Tài chịu mệt nhọc chà hạt thạch hoa, lại có Tôn thị ngựa không dừng vó lột hạt thạch hoa, vụ làm ăn này quả thật có thể tiếp tục mở rộng.
Nàng cười tủm tỉm đồng ý: “Được, Duyệt Lai tửu lâu trấn Phượng Hoàng, một ngày một trăm bát, hai văn tiền một bát, sáng mai ta mang con trai đi đưa hàng.”