Không biết có nên nói hay không 2
Sắc mặt Vinh Khánh trắng bệch.
Lục ca thế mà lại ở trong Khôn Ninh cung, lại còn ở trong nội thất, thế mà lại ở bên giường của Tuệ Thục nhân…
Lục ca ở trong cung không cần giấu giấu diếm diếm như vậy sao…
“Ngươi là bởi vì Thái hậu, mới có tư cách ở lại trong cung, có thời gian thì phải bồi thái hậu cho tốt!” Thấy khuôn mặt nàng ta tái nhợt, ngữ khí Tần vương dịu lại một chút: “Cung biến lần này, Thái hậu cũng bị kinh hãi, nhất là nghĩ đến cái c.h.ế.t của Đoan Mẫn năm đó, nhất thời khó có thể đi ra ngoài. Ngươi dẫn Thái hậu đi dạo ngự hoa viên một chút, dời đi sự chú ý.”
Vinh Khánh không dám ở lại lâu hơn nữa, nàng sợ Tần vương nói ra những lời khó nghe hơn.
Vinh Khánh đứng dậy lập tức rời đi.
Ánh mắt Hoàng hậu dừng trên người Tần vương, mang theo một tia nghiền ngẫm: “Lục đệ đối với Tuệ Thục nhân giống như rất không bình thường.”
Bởi vì Thái hậu sủng ái Vinh Khánh, cho nên bọn họ hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ cho Vinh Khánh một chút mặt mũi, nhưng vừa rồi, những lời kia của lão Lục lại trực tiếp làm Vinh Khánh thở không ra hơi, vì bảo vệ Tuệ Thục nhân mà lại không cho Vinh Khánh mặt mũi như thế, có vẻ như trong suy nghĩ của lão Lục, Tuệ Thục nhân rất trọng yếu thì phải?
“Trong suy nghĩ của Hoàng huynh cùng Hoàng tẩu, không phải Tuệ Thục nhân cũng không tầm thường sao?” Tần vương ho khụ khụ nói: “Nếu hôm nay Tuệ Thục nhân còn không tỉnh lại, ngày mai ta lại mời một ít thần y trong dân gian tiến cung bắt mạch, ta đi trước đây.”
Hắn sợ bị nhìn ra cái gì, liền xoay người rời đi.
Nguyên nhân hắn sợ không phải là bởi vì phần tâm tư này không thể lộ ra ánh sáng, mà là bởi vì, Tuệ Thục nhân cự tuyệt hắn.
Hắn bị cự tuyệt, còn vội vàng tới thăm bệnh, bị người ta biết, không thể không nói hắn sẽ bị coi thường.
Hắn đường đường là Tần vương, sao lại bị coi thường được chứ?
Đến giờ chiều, Trình Loan Loan vẫn chưa tỉnh.
Triệu Tam Ngưu Triệu Tứ Đản, cùng với Trình Chiêu Tư Đồ Mạn, bốn người đưa cung bài tiến vào thăm bệnh, vẫn luôn ở cạnh mãi đến khi trời tối mới xuất cung.
Buổi tối, Thái hậu cũng tới một chuyến, ngồi ở bên giường Trình Loan Loan không ngừng thở dài.
“Thái hậu yên tâm đi, Tuệ Thục nhân cát nhân tự có thiên tướng, sẽ tỉnh lại.” Hoàng hậu trấn an nói: “Ngược lại lão nhân gia ngài, mấy ngày mấy đêm không ngủ ngon rồi, cũng không thể cứ cố gắng chịu đựng thế được, Vinh Khánh, ngươi đỡ Thái hậu nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi.”
Vinh Khánh đỡ Thái hậu dậy: “Nếu Tuệ Thục nhân tỉnh lại nhìn thấy Thái hậu tiều tụy như thế này, nhất định cũng sẽ tự trách…”
Thái hậu không thể làm gì khác hơn, đành phải đứng dậy trở về Nhân Thọ cung.
Trên đường đi, Vinh Khánh nói khẽ: “Ban ngày khi ta tới đây, nhìn thấy Lục ca ở trong nội thất tự mình chăm sóc Tuệ Thục nhân, cái này, có phải là không đúng lắm không?”
Thái hậu thoáng kinh hãi: “Ngươi nói lão Lục chăm sóc Tuệ Thục nhân?”
“Là ta tận mắt nhìn thấy, không nhìn lầm.” Vinh Khánh mở miệng: “Lúc trước trong buổi đi săn, ta đã nhiều lần nhìn thấy Tuệ Thục nhân nhiều lần chủ động nói chuyện với Lục ca, lúc ấy ta còn chưa coi trọng lắm, nhưng hôm nay nhìn thấy Lục ca chăm sóc cho Tuệ Thục nhân như thế, ta không thể không nghĩ nhiều được, Thái hậu, ngài nói…”
Nàng cố ý dừng một chút, để cho Thái hậu tự mình suy nghĩ.
Vốn nàng không có ý định vạch trần chuyện này ra, nhưng Lục ca làm việc không kiêng nể gì, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ truyền đến tai Thái hậu.
Còn không bằng để nàng mở miệng truyền đạt, cho Thái hậu một cái quan niệm trước, đó chính là —— Tuệ Thục nhân cố ý quyến rũ Lục ca…
“Lão Lục thế mà lại chăm sóc người khác?” Thái hậu không thể tin nổi: “Tiểu tử này từ nhỏ luôn cần người quan tâm, lớn lên chính là một hỗn thế ma vương, chỉ có người khác nhường hắn, chiếu cố hắn, hắn từ khi nào mà biết chiếu cố cho người khác chứ, thật sự quá ly kỳ rồi…”