Cho Tuệ Thục nhân một cái thân phận 2
Hoàng hậu có chút may mắn, đồng thời cũng có chút tiếc nuối.
May mắn là, lão Lục đối với Tuệ Thục nhân đã không còn tâm tư ở phương diện kia, bằng không còn có thể phải chịu giày vò.
Tiếc nuối là, lão Lục cùng Tuệ Thục nhân chung quy vẫn không có khả năng, kỳ thật nàng rất muốn Tuệ Thục nhân ở lại hoàng thành…
Nghe nói sau khi Tuệ Thục nhân tỉnh lại, phi tử hậu cung nhao nhao đến thăm bệnh, cũng không làm phiền đến Trình Loan Loan còn đang nghỉ ngơi, những phi tử kia đưa chút lễ vật tới đây liền rời đi.
Sau đó, Thái hậu mang theo Vinh Khánh cùng đến Khôn Ninh cung.
“Ai gia đã biết Tuệ Thục nhân là cát nhân tự có thiên tướng nhất định sẽ tỉnh lại.” Thái hậu cười tủm tỉm nói với Hoàng hậu: “Người có phúc vận như thế, có thể làm cho Đại Vũ triều thịnh vượng, cũng có thể làm thịnh vượng Tiêu gia ta, ai gia cũng không nỡ để Tuệ Thục nhân trở về Hồ Châu.”
Ngón tay Hoàng hậu dừng lại: “Ý của Thái hậu là…?”
Thái hậu hạ thấp giọng nói: “Không phải là lão Lục thích Tuệ Thục nhân sao?”
Hoàng hậu kinh ngạc.
Chuyện Lục đệ thích Tuệ Thục nhân, sao lại giống như tất cả mọi người đều biết vậy?
Lục đệ vốn là người phong lưu phóng khoáng, bị người nghị luận vài câu cũng không có gì, nàng chỉ lo lắng Tuệ Thục nhân sẽ bị lời đồn đãi quấy nhiễu.
“Ai gia định sắp xếp lại một thân phận khác cho Tuệ Thục nhân.” Có lẽ Thái hậu đã suy tư rất lâu, lại nói tiếp: “Hoàng hậu, Yến gia các ngươi hơn hai mươi năm trước có phải là có một nữ nhi bị tai nạn c.h.ế.t đuối không? Nếu như cô nương kia còn sống, hẳn là khoảng chừng hơn ba mươi tuổi. Có thể tuyên bố với bên ngoài là cô nương kia không chết, được người cứu, bởi vì mất trí nhớ, cho nên cách nhiều năm như vậy mới trở lại Yến gia. Để cho Tuệ Thục nhân lấy thân phận đích nữ Yến gia gả cho lão Lục, Hoàng hậu cảm thấy chủ ý này thế nào?”
Hoàng hậu luôn luôn bình tĩnh tự kiềm chế khó có thể tin mở to hai mắt: “Thái, thái hậu, có phải ngài quá sốt ruột rồi hay không?”
Lão Lục đã không còn tâm tư ở phương diện đó.
Tuệ Thục nhân càng không có khả năng thích lão Lục.
Thái hậu lão nhân gia nàng thế mà đã tính toán sắp đặt cả phương thức thành hôn rồi…
Vinh Khánh đứng ở phía sau Thái hậu siết chặt lòng bàn tay.
Đêm hôm qua Thái hậu một đêm không ngủ, nàng ta cho rằng thân thể Thái hậu không thoải mái, lại thì ra, là đang mưu tính hôn sự của Lục ca cùng tiện phụ kia.
Luận thân phận, nàng ta cùng Tuệ Thục nhân đều là nông hộ, ai cao quý hơn ai?
Dựa vào cái gì, Thái hậu tình nguyện để cho Tuệ Thục nhân làm Lục vương phi, cũng không muốn liếc mắt nhìn nàng ta một cái?
“Thái hậu, ngài nghe thần thiếp nói vài câu.” Hoàng hậu cố làm dịu cảm xúc một chút rồi nói: “Thần thiếp vừa rồi đã hỏi qua Lục đệ, hắn nói bây giờ đã không còn thích Tuệ Thục nhân nữa rồi…”
“Đúng vậy Thái hậu, Lục ca làm sao lại thích Tuệ Thục nhân được chứ?” Vinh Khánh vội vàng tiếp lời: “Nữ tử trước kia Lục ca thích chính là thiên kim Mục gia, vị Mục tiểu thư kia có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, tính tình thanh ngạo như tuyết, cũng chỉ có tuyệt sắc như Mục tiểu thư, mới xứng với Lục ca nha.”
Hoàng hậu bất động thanh sắc nhìn lướt qua Vinh Khánh một cái, lạnh nhạt nói: “Thiên kim Mục gia là tam hoàng phi trước kia, Vinh Khánh chớ có nói bậy.”
Nhắc tới Mục tiểu thư, vẻ mặt Thái hậu sa sút rất nhiều, thở dài nói: “Năm đó là ai gia quá hồ đồ, làm một chuyện ngu xuẩn, bằng không, lão Lục cũng sẽ không cố ý nhiều năm như vậy không thành hôn để trừng phạt ai gia… Đứa nhỏ mà ai gia có lỗi nhất chính là lão Lục, cho nên, chỉ cần lão Lục nguyện ý, ai gia có thể đáp ứng hắn bất cứ chuyện gì. Hắn cùng Tuệ Thục nhân thành hôn, mặc dù không phù hợp với luân lý hoàng gia, nhưng ai gia không quản được nhiều như vậy, ai gia không muốn nhìn thấy lão Lục một mình cô khổ sống suốt quãng đời còn lại…”
Trình Loan Loan ngủ trên phượng tháp ở trong nội thất vừa tỉnh lại, liền nghe được những lời này của thái hậu gian ngoài, sợ tới mức một chút cảm giác buồn ngủ cũng bị quét sạch.