Đêm giao thừa, Triệu Tứ Đản không tiến cung dự tiệc cùng người khác.
Hắn ở lại trong trạch viện, trải qua một đêm giao thừa vô cùng sôi động cùng với Lục Ánh Tuyết, Ngu Chiêm và toàn bộ hạ nhân trong viện.
Thôn Đại Hà có phong tục đón giao thừa, sau khi đến kinh thành thì hắn cũng đón giao thừa với một nhóm hạ nhân. Nhưng lúc nửa đêm lại nghe được người ta nói trong cung xảy ra chuyện.
Hắn vội vàng thúc ngựa đến đi vùng ngoại ô tìm tam ca hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nơi đóng quân không còn lại bao nhiêu người, vì thế hắn mới biết được thật sự đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Không còn cách nào khác, hắn đành phải đi tìm gặp đại biểu ca, cùng nhau đi đến con hẻm nhỏ an toàn ở gần hoàng cung chờ tin tức. Ở nơi đó, hắn nghe thấy được vô số tiếng kêu thảm thiết, ánh lửa nổi lên khắp nơi, m.á.u chảy thành sông… Nếu không phải có đại biểu ca vẫn luôn ở bên cạnh, hắn cũng không biết mình có thể chịu được đến ngày thứ hai hay không.
“Nương…”
Triệu Tứ Đản năm nay đã mười lăm tuổi nhưng vẫn không thể kìm chế được khóc thành tiếng.
Triệu Tam Ngưu cũng khóc một cách kìm nén.
Sau khi hắn đến cổng hoàng cung thì mới biết được có phát sinh cung biến, cũng là khi đó hắn mới chợt nhận ra là nương cũng tham gia cung yến.
Hắn đi theo sau Phiêu Kỵ đại tướng quân đánh vào hoàng cùng, g.i.ế.c một đường đến tận đại điện, nơi tổ chức cung yến. Hắn g.i.ế.c người đỏ cả mắt, chỉ cần đối phương là người của loạn đảng thì hắn sẽ chặt một đao đứt lìa đầu đối phương ngay… Hắn không biết mình đã chặt bao nhiêu cái đầu người, hắn chỉ biết là hắn vẫn không thể tìm được hình bóng của nương…
Sau đó Hoàng thượng, Hoàng hậu và Thái hậu đều đã an toàn rồi nhưng vẫn không tìm được tung tích của nương.
Hắn thực sự nghĩ rằng mình không thể gặp lại nương nữa. Vào thời điểm đó, bầu trời trong lòng hắn sụp đổ, thậm chí hắn cũng không muốn sống nữa…
“Nương, lần sau người không thể làm như vậy nữa.” Triệu Tam Ngưu nghẹn ngào mở miệng, “Nếu ngài xảy ra chuyện gì thì chúng con biết làm sao đây…”
Trình Loan Loan sờ đầu hai nhi tử: “Đều đã là những hài tử to xác rồi, sao lại khóc giống như tiểu hài ba tuổi thế? Nương đồng ý với các con, sau này sẽ không làm việc một cách sơ suất như vậy nữa, vậy đã yên tâm chưa?”
Triệu Tam Ngưu và Triệu Tứ Đản đồng thời lắc đầu.
Hai người bọn họ đã không thể nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu nương gặp chuyện không may.
Mỗi một lần đều là vì muốn bảo vệ người không có quan hệ gì với mình mà lại đẩy bản thân vào trong tình cảnh nguy hiểm.
Nếu là người ngoài hy sinh bản thân vì người khác thì họ sẽ kính nể.
Nhưng nếu người muốn hy sinh bản thân vì người khác kia lại là người mẫu thân thân sinh ra họ thì bọn họ không tài nào kính nể được mà chỉ có sự lo lắng mà thôi.
“Lau nước mắt và đi đến Nhân Thọ cung một chuyến đi.” Trình Loan Loan cười nói, “Thái hậu nói là muốn gặp hai người các con, chắc là để ban thưởng cho bọn con. Thái hậu thưởng gì thì hãy nhận lấy, sau khi khấu tạ thì phải rời đi ngay, đừng ở lại lâu hơn.”
Trong Nhân Thọ cung có vị Vinh Khánh quận chúa, nàng không thể không đề phòng.
Triệu Tam Ngưu và Triệu Tứ Đản sau khi đến Nhân Thọ cung, quả nhiên là Thái hậu đã ban thưởng cho họ rất nhiều thứ và còn muốn hai người ở lại dùng bữa.
Hai tiểu tử này vẫn nhớ lời dặn của Trình Loan Loan, không dám ở lại quá lâu, sau khi khấu tạ Thái hậu, không dám ở lại dùng bữa, vội vàng đi theo tiểu thái giám trong cung xuất cung ra ngoài.
Vết thương của Trình Loan Loan ngày một tốt hơn.
Nàng đang ở Khôn Ninh cung, ngày ngày có Hoàng hậu ở bên, Thái tử phi chăm sóc bên người, Hoàng thượng, Thái hậu và Thái tử thỉnh thoảng đến thăm, đương nhiên thân phận và địa vị nước lên thì thuyền lên.
Buổi chiều mỗi ngày, các vị phi tần ở hậu cung đều sẽ lấy cớ đi thỉnh an Hoàng hậu đến đây thăm bệnh, từng người đều vây quanh Trình Loan Loan hết lời khen ngợi.
Tất nhiên là khoảng thời gian này cũng có vài sự việc hơi phiền toái, ví dụ như mỗi lần Vinh Khánh quận chúa đến đây thì sẽ nói mấy câu đầy ẩn ý.
Giống như bây giờ, Vinh Khánh quận chúa vừa cười nhe răng vừa mở miệng: “Tuệ phu nhân ở Khôn Ninh cung, hoàng tẩu không thể không dọn đến Thiên điện của Hoàng thượng để ở tạm, người không biết chuyện còn tưởng rằng Tuệ phu nhân mới là chủ nhân của hậu cung này cơ đấy… Thật sự xin lỗi, ta đã nói sai rồi, kính xin hoàng tẩu và Tuệ phu nhân đừng trách.”
Trình Loan Loan cũng trưng ra một khuôn mặt cười nhẹ nhàng: “Vinh Khánh quận chúa nói sai cũng là điều bình thường, dù sao thì cũng không phải từ nhỏ đã được cung nhân dạy dỗ, thỉnh thoảng thất lễ cũng không phải là việc gì to tát.”