Nàng nhắm mắt, nhớ lại cảnh tượng đêm nay.
Nếu Vinh Khánh không có lịch sử đen như vậy, nàng tuyệt đối không thể dùng một lần đã đẩy Vinh Khánh ngã xuống được.
Nàng có thể đắc tội một Vinh Khánh, vậy cũng có thể đắc tội với người thứ hai.
Nếu mỗi ngày đều bị tính kế thì cuộc sống như vậy rất mệt mỏi.
Nàng bằng lòng mệt mỏi vì làm ruộng, bằng lòng làm ăn tính toán, bằng lòng lên kế hoạch cho tương lai của các con… chứ không muốn đấu tới đấu lui với nữ tử khác.
Đấu thua, thân bại danh liệt.
Đấu thắng, cũng không được lợi ích gì.
Cực cực khổ khổ một hồi, không biết đang bận bịu vì gì nữa.
Tất nhiên, nàng có thể chọn sống khiêm tốn, không đắc tội với bất kỳ ai.
Nhưng bây giờ nàng đã là nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, toàn bộ kinh thành số mệnh phụ có thân phận cao hơn nàng không quá mười người, nàng có thể chọn sống khiêm tốn sao?
Có thể nói, bất cứ điều gì nàng làm đều có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm.
Ghen tị là một đốm lửa nhỏ, không biết khi nào lửa sẽ cháy lan ra cả đồng cỏ, trở thành cắm ghét, không biết tự khi nào đã đắc tội với những người lòng dạ hẹp hòi.
Vẫn là thôn Đại Hà tốt, cho dù nàng có làm gì thì cũng không có người ghen tị, nơi đó mới là thế giới của nàng.
Dọc đường Trình Loan Loan suy nghĩ lung tung, đi được nửa đường thì ngủ thiếp đi.
Đêm nay, nàng thật sự rất khó ngủ, lăn qua lộn lại đến khi trời sáng mới ngủ được, không có ai đánh thức nàng dậy, nàng dứt khoát ngủ đến tận trưa.
Sau khi tỉnh lại, đi đến phòng khách dùng cơm, Triệu Tứ Đản lập tức tiến lại gần: “Nương, sức khỏe của nương đã khá hơn chưa?”
“Nương không sao đâu.” Trình Loan Loan cười dịu dàng nói: “Sắp thi tới nơi rồi, thay vì con rảnh rỗi lo lắng cho ta thì không bằng dành nhiều thời gian đọc sách đi, nương chờ con làm rạng rỡ tổ tông đây.”
“Con nói xong một chuyện cuối cùng sẽ đi thư phòng ngay.” Triệu Tứ Đản nói: “Sáng nay lúc nương ngủ, Đại Lý Tự mở phiên tòa thẩm vấn, cuối cùng thẩm vấn ra đúng là Vinh Khánh quận chúa tự tay g.i.ế.c tám người thân của nàng ta, lập tức hành quyết xử trảm, ba ngày sau sẽ trảm.”
“Thật là hả hê lòng người!” Lục Ánh Tuyết không nhịn được vỗ tay: “Không lo làm quận chúa cho tốt, cứ một hai phải nhảy ra làm chuyện xấu, rơi xuống kết quả như vậy, hoàn toàn là tự chuốc lấy!”
Lúc này, Tề bà tử tiến vào hội báo: “Phu nhân, Hạ tướng quân tới rồi.”
Sau vụ biến cố trong cung vào đêm giao thừa, Trình Loan Loan vẫn chưa gặp lại Hạ Tiêu, không biết Hạ Tiêu định xử trí chuyện của Hạ gia như thế nào, nàng đứng dậy, đến phòng khách.
“Biểu tỷ không sao chứ?” Hạ Tiêu chỉ về phía hai thị vệ đằng sau do hắn mang đến: “Kinh thành không thể so với thôn Đại Hà, xung quanh toàn là mối nguy, không cẩn thận sẽ bị người ta ám toán, cho nên ta cố ý chọn hai người tới bên cạnh bảo vệ biểu tỷ, kính xin biểu tỷ hãy nhận lấy.”
Hai người kia bước ra, động tác đều nhịp: “Cố Băng, Cố Lãnh bái kiến chủ tử!”
Trình Loan Loan nhìn về phía hai người này, mặc nam trang nhưng nói chuyện là giọng của nữ, hơn nữa ngũ quan của hai người cực kỳ giống nhau, chắc là tỷ muội sinh đôi.
“Ta đã cứu nương của hai người họ, nhưng sau khi cứu lại chỉ sống được một năm. Sau khi nương của các nàng qua đời, các nàng theo ta vào quân doanh.” Hạ Tiêu nói: “Các nàng trung thành tuyệt đối, biểu tỷ có thể yên tâm để các nàng ở lại bên cạnh.”
Trình Loan Loan lập tức nói: “Người đệ đưa tới, ta đương nhiên tin được, Cố Băng Cố Lãnh, trước tiên các ngươi theo Tề bà tử đi xung quanh cho quen thuộc chỗ ở đi.”
Tuy bọn Trình Ất cũng là hộ vệ, nhưng chung quy vẫn là nam tử, rất nhiều lúc không thể theo nàng ra vào trong cung, có hai tỷ muội sinh đôi này, sau này đi bất cứ nơi nào hệ số an toàn cũng tăng lên, Hạ Tiêu thật không hổ là biểu đệ tốt mà nàng thu nhận.
Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: “Nghe nói hơn trăm người Hạ gia vẫn còn ở trong ngục giam, đệ định xử trí như thế nào?”