Nàng đi theo chỉ dẫn tới dưới tàng cây của một gốc cây tùng, cây cối xanh ngát, hàng năm che khuất ánh mặt trời, tình trạng đất đai tơi xốp. Nàng nhẹ nhàng đào, đất ở nơi này đều có màu nâu đen, rễ cây lan tràn trên mặt đất, nàng tiếp tục đào xuống dưới, quả nhiên là đụng phải thứ gì đó.
Cuối cùng nàng đào ra được ba cây phục linh lớn, có một cây còn nặng hơn mười cân.
[Ting! Phục linh thiên nhiên hoang dại ba mươi bảy cân, trị giá một nghìn bốn trăm tám mươi văn tiền, có bán không?]
[Bán!]
Trình Loan Loan có chút cảm thán.
Cả nhà tân tân khổ khổ chà hạt thạch hoa để làm thành thạch băng đem bán, một ngày thu vào chẳng qua cũng chỉ được một lượng bạc.
Nàng đào còn không tới nửa canh giờ, lời được một lượng bạc rưỡi so với buôn bán. Có thương thành rồi, kiếm tiền rất nhanh chóng.
Nàng đứng lên, tiếp tục đi vào trong núi.
Đại Hắc đã cảm thấy đói bụng, kêu ư ử cắn lấy cái đuôi của mình.
Trình Loan Loan đành phải dừng lại, mua sữa bột từ trong thương thành cho tiểu gia hỏa này uống, Đại Hắc ừng ực uống hết một chai sữa.
Tiểu tử này có chút sức lực, không cần Trình Loan Loan ôm nữa, bốn cái chân ngắn ngủn chạy vui vẻ.
[Ting! Phát hiện thiên nam tinh thiên nhiên hoang dại!]
Trình Loan Loan không biết thiên nam tinh là gì, nhưng mà nếu được thương thành coi trọng thì hẳn phải là thứ tốt.
Nàng ngẩng đầu nhìn, không ngờ trên một tảng đá lớn mọc đầy cỏ dại lại có rất nhiều thiên nam tinh, cũng không biết thứ này có công hiệu như thế nào.
Xem ra sau này nàng phải mua một điển tịch về thuốc đông y, ở cổ đại nếu như bị bệnh có thể sẽ c.h.ế.t người, biết được một chút y dược nói không chừng có thể cứu được mạng người.
Sau khi Trình Loan Loan hái xong hai cân thiên nam tinh bán cho thương thành, quay đầu lại đã không thấy bóng dáng của đại hắc đâu.
“Đại Hắc!”
“Gâu gâu gâu!”
Trình Loan Loan nghe thấy âm thanh liền đi qua.
Nàng thấy Đại Hắc đứng bên cạnh một cái hố sâu, hung hăng sủa to về phía cái hố.
Nàng xoay người lại nhìn, không ngờ dưới hố lại có một con ch.ó nhỏ, chân sau của con ch.ó đã bị bẫy thú kẹp, m.á.u chảy đầm đìa, nó phát ra tiếng kêu thút thít.
Con chó nhỏ này còn nhỏ hơn Đại Hắc, có lẽ là vừa mới sinh ra, cùng lắm cũng chỉ được sáu, bảy ngày.
Nhưng mà nơi đây là thâm sơn cùng cốc, sao lại xuất hiện một con ch.ó mới sinh được, sẽ không phải là chó nhà ai sinh ra nhưng không nuôi nổi nên đem bỏ vào núi chứ?
Vừa đúng lúc nhà bọn họ cần chó giữ nhà, một con không chê ít mà hai con cũng chẳng ngại nhiều.
Trình Loan Loan bỏ giỏ xuống đất, nhảy xuống hố sâu, mang cả chó con và chiếc bẫy thú lên.
Chân sau của con ch.ó nhỏ chảy m.á.u không ngừng, nàng cẩn thận gỡ chân nó ra khỏi chiếc bẫy thú, con ch.ó nhỏ nằm trên mặt đất hoàn toàn không hề nhúc nhích.
Nàng lại mang chiếc bẫy thú trở về cái hố, trong thôn có mấy người thợ săn, họ dựa vào săn b.ắ.n thú rừng để kiếm sống, một chiếc bẫy thú này hẳn là không hề rẻ.
Trong thương thành, nàng mua một bình nước thuốc khử độc, cùng với một chút băng gạc ở tầng bên trong nhất, sau đó xé một miếng vải bên ngoài y phục của mình. Nàng cảm thấy may mắn khi mình mặc bộ y phục cũ, xé một miếng cũng sẽ không đau lòng.
Tiểu gia hỏa kia kêu lên ô ô, khóe mắt ướt đẫm.
Trình Loan Loan lại lấy ra một cái bình sữa.
Nhìn thấy bình sữa, Đại Hắc liền vui vẻ chạy tới, háo hức muốn uống một ngụm sữa.
“Mi vừa mới uống rồi.” Trình Loan Loan xách nó bỏ vô giỏ. “Về sau mi sẽ có bạn, không được hống hách như vậy.”
Nàng đặt chó nhỏ ở trên đầu gối, cẩn thận cho nó uống sữa.
Con chó này cũng có màu đen, nàng đã đoán được Tứ Đản sẽ đặt cho chó nhỏ này tên gì, nàng dứt khoát đặt tên cho nó luôn: “Về sau sẽ kêu mi là Tiểu Hắc, một Đại Hắc, một Tiểu Hắc, về sau gà vịt trong nhà chúng ta phải dựa vào hai đứa mi trông chừng rồi.”
Đại Hắc: “Gâu gâu gâu!”
Tiểu Hắc: “Ô ô ô…”
Sau khi xử lý miệng vết thương cho chó nhỏ, thời gian cũng không còn sớm nữa, nàng còn phải trở về để lọc thạch băng, Trình Loan Loan thu thập một phen rồi trở về nhà.
Thân ảnh của nàng dần biến mất trước sơn đạo.
Giữa rừng, một đám dã lang xuất hiện, cầm đầu là một con mẫu lang, nó đánh hơi tìm tới chỗ bẫy rập, l.i.ế.m liếm một chút m.á.u còn dính trên cỏ, sau đó quỳ trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu rên rỉ…