Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Ta muốn trở về thôn Đại Hà 2
Chiều ngày hôm sau, Trình Loan Loan nhận được mật tín của Hoàng Hậu từ trong cung gửi đến, là về kết quả xử trí quốc sư.
Quốc sư là chức vị thần thánh nhất của một nước, nếu quốc sư thất trách thì sẽ khiến lòng dân không yên, bởi vậy, chuyện quốc sư có liên quan đến bữa tiệc đêm Nguyên Tiêu đều bị cấm truyền ra ngoài.
Triều đình xử lý quốc sư thế nào, cũng sẽ được tiến hành trong bí mật.
Trong thư viết, giờ Tý đêm qua, quốc sư bị hạ lệnh cấm túc, quốc sư không được phép rời khỏi điện Quốc Sư nửa bước cho tới khi tìm được đời quốc sư tiếp theo.
Ngoài ra, Hoàng thượng còn phái người đi bắt mạch cho nhi tử của quốc sư, mới phát hiện ra rằng nhi tử của quốc sư cũng không phải trời sinh đã ngu dốt, mà là do chịu quá nhiều áp lực nên mới lựa chọn phong bế tư tưởng, tự biến mình thành dáng vẻ của một hài đồng ba tuổi…Vì là bệnh trong tâm nên vẫn có khả năng chữa khỏi, vì thế, Hoàng thượng lập tức sai người đưa nhi tử quốc sư ra khỏi điện Quốc Sư, đưa hắn đến một thôn trang ở ngoại ô kinh thành để chuyên môn chữa bệnh.
Chữa bệnh là thứ nhất, thứ hai là xem như con tin kiềm chế quốc sư, để quốc sư có thể tiếp tục phục vụ cho triều đình.
Trình Loan Loan khép lại mật tín, đặt ở bên trong đèn lồng đốt đi.
Nàng không muốn quan tâm chuyện trong cung nữa, việc Vinh Khánh bị c.h.é.m đầu cũng không hề liên quan đến nàng, nàng mở sách ra, bắt đầu tiến hành chuyện học đường của nữ tử.
Học đường của nữ tử do Hoàng hậu dẫn dắt, Trình Chiêu chỉ việc chấp hành theo, mà những điều lệ, chế độ, nội dung kế hoạch đều là nàng đề xuất.
Nếu Hoàng hậu đã giao cho nàng một nhiệm vụ trọng đại như thế, nàng nhất định phải làm thật tốt.
Ở kinh thành có rất nhiều học đường tư thục dạy cho hài tử trong tộc, nhưng duy chỉ không có học đường dành cho nữ tử, đây là học đường đầu tiên được mở ra nên nhất định phải làm cho thật chỉn chu, đồng thời không thể xảy ra sơ suất gì, nếu không thanh danh của Hoàng hậu nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Trình Loan Loan nhốt mình trong thư phòng nghiêm túc nghiên cứu.
Cách vách là Triệu Tứ Đản và Ngu Chiêm đang chăm chỉ học tập, trong tiếng đọc sách lanh lảnh, lòng nàng cảm thấy rất bình yên, không đến ba ngày, nàng đã vạch ra được kế hoạch sơ bộ rồi.
Nàng sửa đi sửa lại bản kế hoạch, định sai người đưa vào trong cung cho Hoàng hậu xem qua, nhưng lúc này Tề bà tử lại đi vào trong bẩm báo: “Phu nhân, Trịnh phu nhân và Trịnh đại nhân cầu kiến.”
Trình Loan Loan khép bản kế hoạch lại, khẽ nhíu mày.
Trịnh Vọng Phong cưới đích nữ của Hạ gia cũng xem như đã lên chung một thuyền với người Hạ gia, bây giờ Hạ gia sụp đổ, Trịnh gia không còn chỗ dựa, trước mắt hẳn sẽ là bước đi liên tục gặp khó khăn.
Nghĩ đến rất lâu về trước, những chuyện mà Trịnh Vọng Phong và Trịnh phu nhân đã làm, ví dụ như vu hãm Trình Chiêu gian lận, hãm hại Lâm tiểu thư rơi xuống nước… Nói thật, nàng không hề có chút cảm tình nào với người Trịnh gia cả.
Nhưng, nàng cũng nghĩ đến hai năm trước, khi Hạ Lăng có ý đồ đến thôn Đại Hà làm điều ác, là Trịnh Vọng Phong đến báo tin trước.
Nàng mở miệng nói: “Dẫn người vào phòng khách đi.”
Trịnh phu nhân và Trịnh Vọng Phong đợi trước cổng trạch viện một lúc thì Tề bà tử mới đi ra đón hai người họ vào.
Trịnh phu nhân khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói thật, trước khi đến nhà, nàng ta rất sợ bị từ chối không cho vào, nếu Tuệ phu nhân còn từ chối bọn họ thì nàng ta cũng không biết đi cầu cứu ai nữa.
Hai người đi theo Tề bà tử đến phòng khách.
Bây giờ đã là hai mươi tháng giêng, tiết trời đã hơi ấm áp, hoa xuân trong sảnh khách đều đã nở rộ, cành cây nhẹ đung đưa theo gió.
“Đợi lát nữa gặp Tuệ phu nhân, con ăn nói mềm mỏng một chút.” Trịnh phu nhân dặn dò: “Chúng ta với Tuệ phu nhân là đồng hương, con và Trình Chiêu là đồng môn, không nể mặt sư cũng phải nể mặt Phật thôi, Tuệ phu nhân nhất định sẽ giúp chúng ta…”
Không đợi nàng ta nói xong, Trình Loan Loan đã đi tới phòng khách.
Trịnh Vọng Phong vội chắp tay hành lễ: “Gặp qua Tuệ phu nhân.”
“Trịnh đại nhân Trịnh phu nhân không cần khách sáo.” Trình Loan Loan mỉm cười: “Ngồi đi, đừng giữ lễ tiết.”
Hai người lo lắng bất an ngồi xuống, uống một ngụm trà nhưng không nếm được chút mùi vị nào cả.
“Trịnh đại nhân ở Lễ Bộ làm việc có tốt không?” Trình Loan Loan thuận miệng hỏi, “Hiện tại hình như đã là chủ sự Lễ Bộ tòng lục phẩm rồi nhỉ, chủ sự ngày thường còn rất bận rộn, không biết sao Trịnh đại nhân có thời gian đến chỗ ta nhỉ?”
Nàng đã hỏi vậy rồi, đương nhiên Trịnh phu nhân cũng không nói gần nói xa nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.

Advertisement
';
Advertisement