Học đường nữ tử 2
“Nếu ngươi hiểu lời ta nói thì hẳn là ngươi cũng biết bước tiếp theo ngươi nên làm thế nào.” Trình Loan Loan bưng chén trà lên: “Trịnh phu nhân Trịnh đại nhân đi thong thả, không tiễn.”
Trịnh Vọng Phong lại hành lễ, lúc này mới xoay người đi ra khỏi phòng khách.
Mẫu tử hai người im lặng đi ra tới cổng trạch viện, nhìn cổng chính người vào người ra, trong lòng hai người đều có loại phiền muộn không nói ra lời.
“Nương, con dự định sẽ trở về huyện Phượng Hoàng một chuyến.” Trịnh Vọng Phong nhẹ giọng mở miệng: “Quan trên cho con nghỉ ngơi ba tháng, có thể ở trong nhà nghỉ ngơi hai tháng vừa vặn suy nghĩ kỹ càng một số chuyện.”
Trịnh phu nhân nóng nảy: “Về huyện Phượng Hoàng làm cái gì, đây không phải trở về để mất mặt à, người ta không biết còn tưởng con bị trục xuất đấy…”
“Trở về tìm hài tử về.” Trịnh Vọng Phong nhìn về phía bầu trời xa xăm: “Lúc trước vì cưới cái gọi là thê tử môn đăng hộ đối mà đưa tiễn tất cả tiểu tiếp, còn đuổi luôn cả nhi tử huyết mạch của ta. Vì ta không nhận con thứ cho nên trưởng tử cũng không thể sống sót, có lẽ đây chính là báo ứng.”
Trịnh phu nhân khẽ siết chặt tay, lẩm bẩm nói: “Báo ứng…Là báo ứng thật sao?”
“Từ lúc bắt đầu ta đã đi sai đường rồi.” Trịnh Vọng Phong khẽ mím chặt môi: “Cũng may, ta còn có cơ hội để bắt đầu lại, giống như Trình Tử Du vậy, làm đến nơi đến chốn, bước chắc từng bước một…”
Trịnh phu nhân mấp máy môi, không biết nên nói gì nữa.
Vào ngày thứ ba, Trình Loan Loan nghe Cố Băng tới báo rằng Trịnh Vọng Phong đã đưa Trịnh phu nhân cùng với quan tài của thê nhi về huyện Phượng Hoàng an táng.
Nàng nghĩ, có lẽ Trịnh Vọng Phong đã nghe lọt tai lời nàng nói rồi.
Trở về chốn xưa, tìm về bản thân lúc ban đầu, có lẽ còn có thể bắt đầu lại một lần nữa…
Cuối tháng giêng, Trình Loan Loan mang theo bản kế hoạch của học đường nữ tử vào cung một chuyến.
Hiện tại nàng là nhị phẩm phu nhân, còn có Hoàng hậu đã lên tiếng nên tiến cung không cần nộp cung bài vẫn có thể trực tiếp đi vào Khôn Ninh Cung.
Thấy nàng tiến cung, Hoàng hậu vô cùng vui vẻ: “Học đường nữ tử toàn quyền giao cho Trình đại nhân làm, nghe nói học đường đã được sửa sang lại chỉnh tề, chỉ chờ hoàn thành điều lệ của học đường là có thể khai giảng rồi.”
Trình Loan Loan đưa một cuốn sổ con thật dày ra: “Đây là chế độ liên quan đến học đường do ta viết, mời Hoàng Hậu nương nương xem qua.”
Hoàng Hậu mở sổ con ra, tỉ mỉ xem qua, càng xem càng giật mình: “Nhiều khoa như vậy, chế độ hoàn thiện như vậy, ngay cả Quốc Tử Giám cũng không thể sánh nổi, Loan Loan, rốt cuộc làm sao ngươi nghĩ ra được?”
“Hoàng Hậu nương nương cảm thấy có thể thực hiện không?” Trình Loan Loan cười nói: “Tuy rằng ý định ban đầu của nương nương là muốn cung cấp một nơi để học tập cho các nữ tử bình thường tầng dưới cùng không có điều kiện đi học, nhưng vì học đường này do Hoàng Hậu nương nương dẫn đầu nên ta nghĩ, hẳn là quý tộc cũng sẽ đưa nữ nhi nhà mình đến học. Bởi vậy, học đường nữ tử sẽ phân thành hai lớp lớn, một là lớp vỡ lòng, chủ yếu dạy chữ đọc sách, hiểu một ít đạo lý thông thường là được. Lớp thứ hai là lớp kỹ năng nâng cao, thuộc về chọn môn học, nói cách khác, nữ tử đăng ký có thể lựa chọn học từ hai đến ba môn chương trình học…”
Nàng tham khảo một số ý tưởng của giáo dục và hình thức ở hiện đại sử dụng cho học đường nữ tử.
Ở thời này, nữ tử nhà nghèo đến chữ đại cũng không biết, tiểu thư nhà giàu thì ngày ngày thêu thùa đánh đàn, mặc kệ là nữ tử ở tầng lớp nào thì trước khi xuất giá, cuộc sống của các nàng đều vô cùng bế tắc, thứ họ được tiếp xúc cũng không nhiều …Việc xây dựng học đường nữ tử có thể làm phong phú thêm cuộc sống của các nàng, mở rộng tầm mắt của các nàng, mà nếu tinh thần đã phong phú thì cuộc sống cũng sẽ có sự thay đổi rất lớn.
Ở thời đại phong kiến, không cầu “Nữ tử cũng có thể gánh nửa bầu trời”, chỉ cầu nữ tử có đức cũng có tài.