Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Không nhọc Vương gia phí tâm 2
Sau khi xe ngựa đã đi rất xa rồi, Cố Băng vén rèm lên nhìn ra bên ngoài: “Tần vương vẫn còn đứng ở cửa cung nhìn về phương hướng của phu nhân.”
“Ánh mắt Tần vương khi nhìn phu nhân có gì đó là lạ.” Cố Lãnh nhíu mày: “Phu nhân, không bằng thuộc hạ lẻn vào phủ Tần vương tìm hiểu ngọn ngành, nhìn xem Tần vương rốt cuộc muốn làm gì phu nhân?”
Trình Loan Loan: “…”
Nàng vốn được coi là thẳng nữ rồi, hóa ra hai tỷ muội song sinh này so với nàng chỉ có hơn chứ không kém.
“Không cần.” Nàng nói: “Học đường nữ tử xây dựng sắp xong rồi, kế tiếp sẽ rất bận rộn, không cần lãng phí thời gian vào loại chuyện này.”
Thái độ của nàng đã rất rõ ràng, nghĩ đến Tần vương cũng sẽ không có quá nhiều dây dưa nữa, chuyện này cứ để nó trôi qua như vậy đi.
Bởi vì Hoàng hậu rất hiếm khi ra khỏi cung một chuyến, mà các nữ quan trong cung cũng khó hiểu ý của Trình Loan Loan, cho nên, trong khoảng thời gian tiếp theo, Trình Loan Loan cực kỳ bận rộn chuyện học đường nữ tử.
Mà Lục Ánh Tuyết đã phụ Tư Đồ Mạn xây dựng Duyệt Lãm Các thứ ba ở kinh thành.
Tòa Duyệt Lãm Các này mở ở cuối một con đường hơi yên tĩnh ở thành Bắc, có ba tầng lầu, được trang trí rất có phong cách.
Lục Ánh Tuyết cố ý lấy một số bức tranh mà trượng phu đã vẽ trong lúc rảnh rỗi ra treo lên trên vách tường bên trong hành lang: “Người kinh thành chỉ biết Đông Lưu cư sĩ am hiểu phân tích đề thi khoa cử, lại không biết Đông Lưu cư sĩ càng am hiểu vẽ tranh hơn, nhìn xem cái núi này, nước này, cảnh này, người này… Dưới ngòi bút của Đông Lưu cư sĩ hữu ý cỡ nào chứ…”
Tư Đồ Mạn gật đầu: “Bây giờ danh hào của Đông Lưu cư sĩ ở trong giới văn nhân kinh thành vô cùng nổi tiếng, tranh do Đông Lưu cư sĩ vẽ ra ít nhất có thể bán được trăm lượng bạc ròng.”
“Ngu gia chúng ta bây giờ không lọt mắt trăm lượng bạc đó.” Lục Ánh Tuyết chống nạnh nói: “Mấy bức tranh này cứ treo ở đây, để cho nhóm văn nhân mỗi ngày ngắm nghía, mỗi ngày ca tụng, không phải thanh danh của lão Ngu nhà bọn ta sẽ càng ngày càng thịnh hay sao, một ngày kia…” Nói tới đây, nàng dừng lại.
Một ngày kia là lúc nào, nàng cũng không biết…
Chuyện không biết thì tạm thời không nghĩ nữa, làm xong chuyện trong tay trước rồi nói sau, nàng lại tiếp tục bận rộn cằn nhằn tiếp.
Đang lúc bận rộn, tin tức học đường nữ tử xây dựng chính thức được tung ra.
Trong lúc nhất thời, đầu đường cuối ngõ đều bàn luận về chuyện này.
“Nghe nói gì chưa, Hoàng hậu nương nương và Tuệ phu nhân liên hợp lại xây dựng một học đường dành cho nữ tử, là nơi đặc biệt dành riêng cho nữ tử đọc sách viết chữ.”
“Ta nghe người ta nói, ba vị công chúa trong cung đã báo danh ở học đường nữ tử, nếu như nữ nhi nhà ta cũng đến học đường này có phải sẽ được nhìn thấy công chúa hay không?”
“Công chúa cũng tới học đường này đọc sách, vậy nhất định sẽ mời phu tử tốt nhất tới rồi, ta cũng đưa nữ nhi của mình tới đó thử xem.”
“Nếu như nữ nhi của ta đi học, vậy những chuyện vặt vãnh trong nhà ai sẽ làm, sầu muốn chết.”
“Con người của ngươi sao ánh mắt kém vậy, có thể làm đồng môn với công chúa, đây là quang vinh đặc biệt cỡ nào chứ, vậy mà còn nghĩ đến chuyện vớ vẩn ở nhà.”
“Đúng vậy, nếu như có thể kết giao thân thiết với công chúa, nói không chừng còn có thể kiếm được việc làm ở bên cạnh công chúa ấy chứ.”
“…”
Mặc kệ trong lòng dân chúng nghĩ như thế nào, tóm lại, chuyện học đường nữ tử rất được quan tâm.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, người đến báo danh nối liền không dứt, số lượng học trò đợt đầu tiên lên tới một trăm ba mươi sáu người, trong đó dân nữ chiếm hai phần ba số lượng.
Thời gian lập tức bước vào tháng hai.
Bởi vì trung tuần tháng hai, kinh thành sẽ nghênh đón thịnh thế lớn nhất – thi hội, tiếp theo còn sẽ có thi đình, đầu đề trong kinh thành trong khoảng ba năm gần đây đều liên quan đến khoa cử.
Vì vậy, sau khi Trình Loan Loan thương nghị với Hoàng hậu xong, thời gian khai giảng học đường nữ tử sẽ ấn định vào năm ngày trước khi thi hội.

Advertisement
';
Advertisement