Bình dân thấp hèn 2
Lời trách cứ của nàng ta khiến cho các nữ tử nhà bình dân đều cúi đầu.
Trong các nàng, một phần là dân chúng ở tầng lớp dưới chót, bởi vì học đường nữ tử miễn phí thúc tu cho nên cha nương mới đưa các nàng tới đây, một phần khác là nữ nhi nhà thương nhân, cha nương đưa các nàng đến học đường là hy vọng các nàng có thể kết bạn với nữ tử nhà thế gia, nếu có thể trở thành tri kỷ, có lẽ sẽ có lợi cho việc kinh doanh của gia tộc… Nhưng xem tình huống bây giờ, các nàng căn bản không có khả năng có thể có quan hệ tốt với các nữ tử thế gia, bởi vì người ta căn bản coi thường những người có thân phận thấp hèn như họ.
“Các ngươi nghe rõ rồi chứ?” Phùng tiểu thư hừ một tiếng, nói: “Về sau, phàm là nơi chúng ta xuất hiện, đám người đê tiện các ngươi phải tự động tránh ra, nếu ai không có mắt dám lại gần đám người chúng ta thì cũng đừng trách ta không cho các ngươi mặt mũi.”
Một đám nữ tử nhà bình dân câm như hến, không dám phản đối, cúi đầu cam chịu như ngầm đồng ý.
“Là ai mà điệu bộ lớn như vậy.” Một giọng nói trong trẻo truyền tới, tuy rằng tiếng nói trong veo nhưng mang theo vài phần ý lạnh: “Phô trương lớn như thế, ta còn tưởng là phu tử của học đường tới đây, hóa ra chỉ là một học trò. Nhưng cho dù là phu tử tới, nếu diễu võ giương oai trước mặt học trò thì học đường nữ tử cũng sẽ không chấp nhận một tiên sinh dạy học như vậy, càng đừng nói tới chỉ là một học trò.”
Phùng tiểu thư ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một phụ nhân ăn mặc mộc mạc chậm rãi đi tới.
Phụ nhân này, tất nhiên là Trình Loan Loan, chẳng qua, Phùng tiểu thư cũng không nhận ra Trình Loan Loan.
Tuy rằng nàng ta và Trình Loan Loan từng cùng nhau xuất hiện trong cung yến, nhưng Trình Loan Loan thuộc giới phụ nhân, mà nàng ta lại thuộc giới thiên kim, nàng ta chỉ nhìn thấy Tuệ phu nhân ở xa xa, hơn nữa Tuệ phu nhân còn ăn mặc rất hoa lệ trong cung yến, cùng với phụ nhân quần áo mộc mạc trước mặt này căn bản không thể khiến cho người ta tưởng tượng được đó là cùng một người.
Phùng tiểu thư lạnh giọng mở miệng: “Ngươi là ai, cũng có tư cách quở trách ta? Ngươi có biết ta là ai không, cha ta là đương kim nhất phẩm Thái Bảo, nương của ta chính là…”
“Ta đương nhiên biết ngươi là Phùng tiểu thư.” Khóe môi của Trình Loan Loan lộ ra ý cười đạm mạc: “Phùng Thái Bảo là nguyên lão tam triều, tận tâm tận lực phụ tá Thái tử, dạy bảo Thái tử điện hạ làm một quân vương nhân đức, lại không ngờ rằng, bỏ bê việc quản giáo tiểu nữ nhi nhà mình như thế, Phùng tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì, làm sao có nửa phần thái độ nhân đức, học đường nữ tử của ta không chứa được người học trò thế này, người đâu, gạch tên vị Phùng tiểu thư này ra khỏi danh sách học trò.”
“Cái gì?” Hai mắt Phùng tiểu thư trợn to: “Ngươi là ai, dựa vào cái gì dám quyết định việc đi hay ở của chứ, nếu cha ta biết được…”
“Mỗi ngày đều để cha người ở ngoài miệng, ngươi mới ba tuổi hay sao?” Nguyễn Minh Châu từ phía sau đi tới, vẻ mặt khinh thường: “Phùng Tịnh Phù, ngươi cũng đã mười ba tuổi rồi, có thể buông tha cho cha ngươi sống độc lập đi có được hay không?”
Khuê danh của Phùng tiểu thư là Phùng Tịnh Phù, bị Nguyễn Minh Châu chỉ tên nói họ nhục nhã, nàng ta tức giận đến sắc mặt đỏ lên.
“Không phải ngươi hỏi vị này chính là ai sao?” Nguyễn Minh Châu cười nói: “Vị này đường đường là Nhị phẩm cáo mệnh phu nhân của triều Đại Vũ chúng ta, Tuệ phu nhân, học đường này là do Hoàng hậu nương nương dẫn đầu, nhưng tất cả các chi tiết đều là do Tuệ phu nhân quyết định, đồng thời, Tuệ phu nhân cũng tạm thời nhận chức sơn trưởng của học đường nữ tử này, ngươi nói, Tuệ phu nhân có tư cách xóa tên của ngươi hay không?”
Nói đến chuyện sơn trưởng, Trình Loan Loan cũng cảm thấy nhức nhức đầu.
Nàng cảm thấy hoàng hậu sẽ tìm một nữ tiên sinh ưu tú đảm đương chức sơn trưởng, lại không ngờ rằng, ba ngày trước khi khai giảng, hoàng hậu đem lệnh bài sơn trưởng giao vào tay nàng.
Lệnh bài cũng đã khắc xong rồi, nàng còn chỗ để từ chối sao?
Nàng đành phải đáp ứng tạm thời đảm nhiệm chức sơn trưởng này khoảng ba tháng, đợi sau khi tìm được sơn trưởng mới thì nàng sẽ lập tức từ chức.
Nàng ngước mắt nhìn về phía Phùng Tịnh Phù, lạnh nhạt nói: “Khóa đầu tiên của học đường nữ tử có một trăm ba mươi sáu tân sinh, thêm ngươi cũng không nhiều mà thiếu đi mình ngươi cũng không ít đi bao nhiêu, Phùng tiểu thư là tự mình đi hay là để cho ta phải thông báo cho Phùng gia một tiếng, để cha ngươi tới đón ngươi về?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng Tịnh Phù nhất thời cứng đờ.