Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Đông Hoa đang ở hậu viện cùng Thu Hoa nghiên cứu đồ ngọt mới.
Cửa hàng của hai nàng chủ yếu bán các loại đồ uống ngọt, giống với Đại Hà Yến, mỗi tháng đều sẽ cho ra mắt đồ ngọt mới.
Lần này tới kinh thành, các nàng nói gì cũng phải nghiên cứu ra tám tới mười loại, như vậy thì không cần phí não nữa.
Đang bận rộn, Tề bà tử đi tới: “Đông Hoa tiểu thư, phu nhân bảo ngài đến tiền viện một chuyến.”
“Thế vừa hay.” Đông Hoa cười hi hi nói: “Cho đại bá nương nếm thử trà Thần Lộ ta mới làm ra, nhân tiện cho ta ý kiến luôn.”
Nhìn dáng vẻ chưa lớn của nàng, Tề bà tử hơi sầu: “Khụ, Đông Hoa tiểu thư gác chuyện này lại đã, phu nhân bảo ngài đến chủ yếu là nói chuyện hôn sự của ngài.”
“Hôn sự của ta?” Đông Hoa nhíu mày: “Thu Hoa tỷ còn chưa có hôn phối, sao đã tới phiên ta rồi, không được, ta phải mau chóng ngăn cản!”
Nàng hấp tấp chạy tới tiền viện.
Chạy tới sảnh tiếp khách, nàng lập tức nhìn thấy Lê Hạo Dương đứng ở giữa sảnh.
Khóe miệng nàng lập tức hiện lên ý cười, sải bước lao tới: “Sao ngươi lại tới đây, phải rồi, sức khỏe ngươi thế nào rồi, đã khỏe hơn chưa?”
“Đông Hoa!” Triệu lão thái thái đau đầu lên tiếng: “Vị này là Lê phu nhân, đây là Lê tam thiếu gia, con bái lễ trước, đừng thất lễ.”
Lúc này Đông Hoa mới đứng ngay ngắn theo quy củ, dựa theo động tác mà Tề bà tử dạy, hành thường lễ.
Hành lễ xong, nàng lại quay về bộ dạng cũ, truy hỏi: “Phải rồi, ngươi vẫn chưa nói ngươi tới làm gì đó.”
Lê Hạo Dương tránh ánh mắt của nàng ấy, gương mặt hơi đỏ ửng lên, nhẹ giọng nói: “Ta và mẫu thân là tới cầu thân.”
“Cầu, cầu thân?” Đông Hoa ngẩn người, nàng nhớ tới lời của Tề bà tử, mắt lập tức trợn tròn: “Ngươi ngươi, chắc không phải là ngươi muốn cưới ta đó chứ?”
Lê Hạo Dương đỏ mặt, không biết trả lời thế nào.
“Ta mới mười ba tuổi.” Đông Hoa nuốt nước bọt: “Nếu ngươi muốn thành thân thì đi tìm người khác đi, đừng tìm ta, ta bận lắm.”
Các trưởng bối trong nhà đều không lên tiếng, mấy đôi mắt rơi lên người hai người họ.
Lê Hạo Dương kéo cánh tay của Đông Hoa: “Chúng ta đổi chỗ nói chuyện.”
Đông Hoa bị hắn kéo vào căn viện trống trải bên ngoài, các hạ nhân đều vô cùng thức thời tránh xa một chút, nhưng cũng không đi quá xa.
Lê Hạo Dương nhẹ giọng nói: “Hôm đó ở trên gác xép, ngươi cho ta ăn đồ ăn, coi như đã cứu ta một mạng, ta…”
“Nếu ngươi vì điều này mà muốn cưới ta, vậy thì tuyệt đối không được.” Đông Hoa vung tay: “Ta thường lấy đồ ăn cho bọn hài tử trong thôn, thế này không tính là gì.”
Lê Hạo Dương hít sâu một hơi: “Lúc ở gác xép, ngươi cưỡi trên vai của ta, danh tiếng khuê nữ của ngươi…”
Đông Hoa hoàn toàn không quan tâm: “Không phải ta đã nói rồi sao, người nông thôn không chú trọng những danh tiếng khuê nữ này, ta đã không coi là gì, sao ngươi cứ nhắc mãi thế?”
“Nhưng ngươi kéo rách quần của ta rồi.” Lê Hạo Dương quay đầu nói: “Ngươi đã nhìn thấy đùi của ta, lẽ nào ngươi không nên chịu trách nhiệm sao?”
“Con người ngươi thật thú vị.” Đông Hoa nghiêng đầu: “Lúc ở trong thôn, rất nhiều nam oa tầm tuổi ta đều trực tiếp cởi quần xuống ruộng cấy mạ, theo ngươi nói, như vậy ta phải gả cho rất nhiều rất nhiều người…”
Lê Hạo Dương: “…”
Thật sự không thể nói chuyện được.
Hắn tỏ vẻ buồn bực, mím chặt môi không biết nên nói gì.
“Ngươi tuấn tú như vậy, chắc không lo không cưới được thê tử chứ?” Đông Hoa chớp mắt: “Ta có một tỷ tỷ, xinh đẹp hơn ta nhiều, tính cách rất ôn nhu, cũng nấu ăn ngon hơn ta, chi bằng…”
Lê Hạo Dương: “…”
Hắn có hảo cảm với con người của nàng chứ không phải là vì nàng xinh đẹp, cũng không phải vì nàng biết nấu ăn.
Tiểu nha đầu này vốn chưa sáng dạ hoàn toàn.
Hắn hít thở rồi hít thở, thở ra rồi thở ra, cuối cùng uất khí trong lòng mới tiêu tan một ít.
“Nàng sớm muộn cũng phải gả đi có phải không?”
Đông Hoa gật đầu, nếu không gả đi, cha nương gia nãi của nàng sẽ mắng c.h.ế.t nàng.
“Nếu đã phải gả đi thì nhất định phải gả cho một người tốt mọi phương diện, có phải không?”
Đông Hoa gật đầu, chuyện này còn phải nói sao, ai gả cho một kẻ tệ hại chứ, đó chẳng phải là tìm khổ cho mình sao?
“Gả cho người nhất định sẽ sinh hài tử, chắc nàng cũng muốn sinh một hài tử khôi ngô nhỉ?”
Đông Hoa tiếp tục gật đầu.

Advertisement
';
Advertisement