Thi đấu ném đá 1
Trình Loan Loan viết mấy chữ thăm hỏi đơn giản lên phiến đá.
Vừa muốn xoay người dạy học sinh phát âm thì có một thứ gì đó đã đập vào ót nàng.
Không phải là vật gì to lớn, chỉ là một hòn đá vừa bằng móng tay nên bị đập trúng cũng không đau, nhưng đây cũng không phải là chuyện có đau hay không.
Trình Loan Loan chậm rãi bỏ bút than xuống rồi quay đầu lại.
Nàng lạnh lùng quan sát phòng học, thu hết biểu cảm của tất cả mọi người vào mắt.
Nàng nghĩ tới lúc mình còn nhỏ mình đi học cũng thích khơi ra mấy trò đùa, tự cho rằng thầy cô không phát hiện được, nhưng thực tế từ góc nhìn của thầy cô trên này thì có thể thấy rõ những người bên dưới đang làm gì, biểu cảm ra sao.
Nàng cong môi: “Vừa rồi ta mới giảng qua đoạn lịch sử khuất nhục của Đại Vũ, mọi người nghe rất chăm chú, ta còn tưởng rằng mọi người rất thích, nếu đã không thích vậy thì chúng ta chơi đùa một chút.”
Nghe nàng nói mấy lời này thì da đầu Bành Vọng đã tê rần, hắn sợ phụ nhân này sẽ thả ong vò vẽ ra…
“Bành Vọng.” Trình Loan Loan mở miệng: “Trò ra ngoài tìm một cái bình hẹp miệng vào đây, nhặt thêm một ít đá vụn nữa.”
Nàng ném chìa khóa phòng học qua đó.
Bành Vọng nhận lấy chìa khóa, mở cửa ra ngoài tìm đồ vật, ước chừng khoảng mười lăm phút đã trở lại.
Ngoại trừ những thứ Trình Loan Loan yêu cầu, hắn còn lấy thêm một chiếc ghế, cung kính đặt trên bục giảng.
Một cái cái ấm sành màu đen được đặt lên bàn, bên cạnh có mấy chục viên đá vụn.
Mọi người trong phòng học đều không biết trong hồ lô của nàng có chứa thứ gì, cả đám rất tò mò.
“Không phải có người thích ném đá sao?” Trình Loan Loan cười nói: “Vậy bây giờ chúng ta thi ném đá, ai ném trúng thì có thể tan học ngay lập tức, sao hả?”
Lý Kiện lập tức xoa tay, bản lĩnh b.ắ.n tên của hắn không tồi, ném đá đối với hắn vô cùng đơn giản.
Hắn vừa muốn đứng dậy thử một chút thì Bàng Kiệt đã lên tiếng: “Trình tiên sinh, ngài là phu tử dạy ngôn ngữ A Tát Bố, không phải phu tử dạy cưỡi ngựa b.ắ.n cung, ngài không làm việc đàng hoàng mà ở đây lòe thiên hạ, học sinh bọn ta không có nghĩa vụ phải phối hợp.”
Trình Loan Loan tức đến bật cười.
Làm việc không đàng hoàng?
Loè thiên hạ?
Đây không phải đang nói bọn họ sao?
Nàng tươi cười nhìn đám người phía dưới: “Ai muốn tới thử một lần?”
Trong lòng Bành Vọng đã nổi lửa.
Ở huyện Bình An của bọn họ và cả trấn Đại Hà, Tuệ phu nhân là người như ánh thái dương khiến mọi người đều cung kính ngước nhìn.
Mấy tên ăn chơi trác táng này lại làm khó Tuệ Phu nhân thế này, vô cùng bất kính, không biết lớn nhỏ.
Hắn cảm thấy Tuệ phu nhân đang rất tủi thân.
Nhưng hắn chỉ là một học sinh không có bối cảnh, căn bản không có năng lực chống lại đám người Bàng Kiệt.
Hắn đứng lên: “Tiên sinh, ta tới thử một lần.”
Trình Loan Loan gật đầu để hắn đi lên.
Tuy Bành Vọng là một thư sinh, không tham gia vào lớp cưỡi ngựa b.ắ.n cung trong chương trình học nhưng ngày thường cũng sẽ tham gia yến hội của các thư sinh, đã từng chơi qua trò ném thẻ vào bình.
Hắn đứng dưới bục giảng, cầm lấy mấy viên đá nhỏ, ném mười mấy viên, đến cuối cùng cũng ném vào một viên.
Chỉ nghe được tiếng vang dội của đá đập vào lòng ấm, gương mặt căng thẳng của hắn cuối cùng cũng thả lỏng.
“Không tồi.” Trình Loan Loan mở miệng: “Trò là học sinh đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ của lớp học trong ngày hôm nay nên sẽ được cộng ba điểm thưởng, bây giờ ta sẽ nói một chút về bài tập sau buổi học, các trò nghe cho rõ, bài tập hôm nay là viết một bài văn không dưới ba trăm chữ nêu những hiểu biết của mình về lịch sử giữa A Tát Bố và Đại Vũ, người hoàn thành bài tập được cộng một điểm, bài nào ưu tú sẽ được cộng ba điểm.”
Nàng nói về cách tính điểm mà Đào tiến sĩ đã từng nói qua ở lễ khai giảng, nhưng tất nhiên cũng không được mấy người nghe lọt tai.