Lý Kiện đi theo hắn tới nhà ăn, vừa đi vừa nói: “Vậy buổi chiều chúng ta có đi học không?”
“Chiều sao, đi làm đại sự.” Bàng Kiệt nói nhỏ: “Chuyện này đừng nói với người khác, chỉ năm sáu người nội bộ chúng ta biết là được.”
Năm sáu người này chính là tâm trong giới bọn họ, mà Bàng Kiệt là tâm của giới tâm, hắn muốn làm gì, năm tiểu đệ này đều sẽ giơ hai tay hai chân đồng ý.
Trình Loan Loan không biết động tác của các học sinh, nàng vừa về tới phòng hội nghị đã bị những phu tử khác bao vây.
Lúc nàng lên lớp, mấy vị phu tử này thường dùng đủ loại lý do đi ngang qua bên ngoài phòng học, dĩ nhiên biết trong lớp có tình hình gì.
“Vẫn là Tuệ phu nhân có bản lĩnh, có thể trấn được đám tử đệ ăn chơi đó.”
“Lúc đám hài tử đó học ở Quốc Tử Giám, không ngủ thì là nói chuyện riêng, vừa nãy lại hơn phân nửa người nghiêm túc nghe giảng.”
“Ta đi vệ sinh ngang qua, nghe một chút, không thể không nói, Tuệ phu nhân giảng bài rất thú vị, ta cũng muốn vào nghe một chút nữa là.”
“Các vị tiên sinh quá khen rồi.” Trình Loan Loan khiêm tốn nói: “Nếu nói thú vị là lão sư đầu tiên của học sinh, vậy thì nguyên nhân hành động là lão sư thứ hai, đối với những học sinh bất hảo này mà nói, thích là quan trọng nhất, khi không thích, phải có một lý do đủ để khiến chúng tiếp nhận môn học này, nếu không cho dù chúng vào lớp cũng sẽ không thật sự học hành…”
Mấy vị tiên sinh nghiêm túc ghi nhớ lời nàng nói.
Sau khi học đường dùng bữa xong, lúc này Trình Loan Loan mới ngồi xe về nhà.
Thời này tuy có thư thương in ấn, nhưng đều là in từ năm nghìn quyển trở lên, cho nên trên lớp của nàng không có tài liệu, nàng tìm người chép năm mươi tư quyển giáo trình, lúc này vừa hay đưa tới nhà.
Văn tự A Tát Bố hoàn toàn khác với văn tự nước Đại Vũ, một bên vuông tròn quy cách, một bên cong cong méo méo, khiến những người sao chép này khổ sở, chép suốt hơn nửa tháng mới xong.
Trình Loan Loan lật ra kiểm thu từng quyển, tuy không bằng bản in hiện đại nhưng cũng đủ sử dụng rồi.
Lúc đang làm việc, Tề bà tử tới báo nói Hạ Tiêu tới rồi.
Bây giờ Hạ Tiêu nắm đại quyền ở quân doanh, theo Tam Ngưu nói, thường bận tới nỗi không thấy bóng dáng, thế mà còn có thời gian tới chỗ nàng, là có chuyện quan trọng sao?
Nàng gác việc dang dở lại, nói: “Bảo đệ ấy tới thiên sảnh đợi ta một lúc.”
Tề bà tử ho khan nói: “Cái kia, Hạ sư phụ đến nhà bếp dạy nha đầu Trình Phóng rồi.”
Cả nhà lão Triệu đều về trấn Đại Hà, chỉ có Trình Phóng không đi, một là Trình Loan Loan và Tứ Đản thích ăn món ăn mang khẩu vị trấn Đại Hà, để Trình Phóng ở lại đây thi thoảng nấu một bữa, hai là Triệu Nhị Cẩu ở kinh thành tìm liên minh mở cửa hàng Đại Hà Yến chi nhánh kinh thành, để người cô độc như Trình Phóng ở kinh thành chỉ điểm việc bếp núc trong chi nhánh…Bởi vì nhiều nguyên nhân, Trình Phóng đã ở lại.
“Có thể là đệ ấy muốn ăn mỹ thực của trấn Đại Hà, bảo Trình Phóng nấu vài món.” Trình Loan Loan cười nói: “Đợi đệ ấy từ bếp sau quay lại, ta mới nói chuyện với đệ ấy một lúc.”
Nàng tiếp tục làm chuyện đang dở trong lúc chờ Hạ Tiêu tới tìm nàng.
Kết quả chẳng bao lâu, Tề bà tử chạy tới nói: “Hạ sư phụ nói mình không có việc quan trọng gì, không quấy rầy phu nhân làm việc nữa, đã về quân doanh rồi.”
Trình Loan Loan nhíu mày, đột nhiên cười: “Tiểu tử này, không phải là đặc biệt tới tìm Trình Phóng đó chứ?”
Tề bà tử thần bí nói: “Ta đến bếp sau nhìn thử, Phóng nha đầu đỏ bừng mặt, e không phải là…”
“Chuyện này đừng rêu rao.” Trình Loan Loan thấp giọng nói: “Tính tình Hạ Tiêu nội liễm, vạch trần ra đệ ấy sẽ giấu mặt mãi mất, nha đầu Trình Phóng này càng một bụng tâm sự, vạch trần hai người sớm đều không hay, sau này, bà thường bảo Trình Phóng nấu vài món ăn đưa tới quân doanh…”
Một người ba mươi mốt tuổi, một người hai mươi tư tuổi, đều là nam dư nữ thừa siêu lớn tuổi ở thời đại này, vể tuổi tác vẫn coi là phù hợp.
Chỉ là thân phận này…
Nhưng tuy Trình Phóng là một nha đầu, nhưng mặc kệ như thế nào, đều hơn vị La nương tử kia.
Chuyện của hai người này, nàng hi vọng có thể thành công, nhưng cũng sẽ không can dự quá nhiều.