“Trời ơi, hạng nhất thật sự là Kiện nhi của ta?” Hoài Nam Hầu phu nhân nắm lấy cánh tay của trượng phu: “Lão gia, ông nhìn kìa, người đứng ở hạng một, là Kiện nhi đó, ta không hoa mắt chứ.”
Hoài Nam Hầu cũng vô cùng khó tin: “Thật sự là hắn.”
Lý gia bọn họ dựa vào tổ tiên che chở mới có chỗ đứng ở kinh thành, nhưng chỉ che chở ba đời, tới đời của ông ta đã kết thúc, cho nên toàn bộ hi vọng của Lý gia đều đặt lên người nhi tử của ông ta, kết quả nhi tử của ông ta không ra hồn, hơn hai mươi còn vô tích sự, ngày ngày ăn uống vui chơi, ông ta đưa nhi tử tới đại học đường Tiêu Tần cũng chỉ là thử vận may, không ngờ thế mà nhi tử lại lấy được hạng nhất?
Lý Kiện đựng ở hạng nhất, ngẩng đầu ưỡn ngực, cảm nhận ánh mắt từ bốn phương tám hướng.
Có thể nói, lớn từng này rồi, hắn chưa từng quang vinh như vậy, lần đầu tiên được khen trước mọi người, được người ta nhìn chăm chú.
Hóa ra cảm giác của hạng nhất đẹp đẽ như vậy.
Hắn nhìn về vị trí của cha nương mình, lộ ra nụ cười đắc ý.
“Có triển vọng rồi, cuối cùng nhi tử của ta cũng có triển vọng rồi.” Hoài Nam Hầu phu nhân vui tới rơi nước mắt: “Tuệ phu nhân quả nhiên biết dạy hài tử, Kiện nhi theo Tuệ phu nhân nhất định sẽ có triển vọng lớn, Bàng phu nhân, tỷ nói đúng không?”
Bà kích động kéo tay áo của Bàng phu nhân.
Bàng phu nhân mím môi, sắc mặt mang theo vẻ không vui.
Nhi tử Bàng Kiệt của bà từ nhỏ lớn lên cùng Lý Kiện, không lý nào Lý Kiện hạng nhất, nhi tử của bà ngay cả mười hạng đầu cũng không lên nổi, điều này không hợp lý.
Tuy bà không ôm hi vọng gì với nhi tử này, nhưng người luôn sợ so sánh, so sánh rất dễ mất cân bằng tâm lý, đợi lát nữa bà nhất định phải hỏi nhi tử rốt cuộc xếp hạng mấy.
Trên bục, Tần vương lấy ra mười bộ tứ bảo văn phòng lần lượt tặng tới tay mười hạng đầu: “Các ngươi là người xuất sắc trong học đường, tương lai của đại học đường Tiêu Tần nằm trên tay các ngươi, bổn vương hi vọng các ngươi tiếp tục cố gắng, tranh quang cho đại học đường Tiêu Tần, tranh quang cho nước Đại Vũ, có thể làm được không?”
Các học sinh đồng loạt hô to: “Có thể làm được!”
“Được, các ngươi xuống hết đi, Lý Kiện ở lại.” Trình Loan Loan lên tiếng nói: “Ngoài ra, mời năm học sinh này lên bục, Bàng Kiệt, Phan Quang Minh…”
Bàng phu nhân ngồi bên dưới thở phào một hơi, bà biết ngay nhi tử của bà sẽ không quá kém cỏi, chắc cũng sẽ được khen.
Trên mặt mấy vị phu nhân khác cũng lộ ra nụ cười, tuy nhi tử vô dụng nhưng có thể được khen trước mặt mọi người ở đại học đường Tiêu Tần cũng là chuyện tốt.
Sáu người đứng im trên bục, mặt hướng về các gia trưởng bên dưới.
Bàng Kiệt hơi khó hiểu Tuệ phu nhân đang giở trò gì, nếu không phải cha nương hắn ở đây, hắn chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời lên bục.
Lên cũng lên rồi, vậy thì xem thử phụ nhân này có chiêu gì.
“Sáu vị học sinh này rất giỏi, ngoài học tập còn xây dựng cho đại học đường Tiêu Tần.” Trình Loan Loan tươi cười: “Đại học đường từ khi sáng lập tới khai giảng, quả thực là hơi gấp gáp, có vài công trình cơ bản vẫn chưa tới nơi tới chốn, ta đại biểu tất cả tiên sinh phu tử cảm tạ sáu vị học sinh đã ra sức thêm gạch bổ ngói cho học đường.”
Những lời này, rõ ràng là nàng cười nói, nhưng sáu người trên bục lại có một dự cảm không lành.
Trình Loan Loan chỉ về hướng hàng trúc làm cảnh phía tây: “Người đâu, dọn dẹp cỏ dại phía sau rừng trúc một chút.”
Nàng nói như vậy, sáu người trên bục đơ người ra, đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt rơi lên đầu Bàng Kiệt, ra hiệu Bàng Kiệt mau nghĩ cách.
Bàng Kiệt cũng sắp điên rồi, lỗ chó này là bọn họ nửa đêm lén lút đào ra, cực kỳ bí mật, sao Tuệ phu nhân lại biết?
Biết thì thôi, lại còn phô cho phụ mẫu bọn họ xem?
Đây không phải là thành tâm lấy đi nửa cái mạng của họ sao?
Các gia trưởng bên dưới đều rất tò mò, rướn cổ nhìn về hướng đó, sau đó nhìn thấy sau rừng trúc xuất hiện một lỗ chó.
“Sáu người gồm Bàng Kiệt, Lý Kiện, Phan Quang Minh,… ngoài học hành còn có thể dành thời gian cống hiến một cái lỗ chó cho học đường, kỳ thực tinh thần khiến người ta bội phục.” Trình Loan Loan vẫn mỉm cười: “Sau khi thương nghị, khen thưởng sáu vị học sinh mỗi người một viên gạch xanh.”
Thị tùng phía sau Tần vương cầm một cái khay đi lên.
Tần vương đưa từng viên gạch xanh tới tay sáu người đó.