Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Đi đến Lâm Khê một lần nữa 1
“Tiết học buổi sáng kết thúc tại đây.” Trình Loan Loan đứng trên bục giảng mở miệng nói, “Mọi người hãy đi về chuẩn bị một chút, giờ ngọ ba khắc toàn thể sẽ xuất phát đến Lâm Khê đạp thanh ngắm hoa. Sơn trưởng của học đường sẽ dẫn đầu đội ngũ, bất kỳ ai cũng không được phép vắng mặt không có lý do.”
Tần vương dẫn đầu đội ngũ thì cho dù có lý do cũng không có ai dám vắng mặt.
Còn một điều nữa, hai ngày nay được nghỉ ở nhà, đám công tử bột bị phụ mẫu nhốt ở trong nhà đọc sách, so với việc đọc sách không có chút tự do nào thì bây giờ có thể đi đến Lâm Khê ở ngoại ô kinh thành, việc tốt như thế này ai cũng không muốn bỏ lỡ.
Vào giờ ngọ hai khắc, năm mươi bốn vị học sinh đã đến đầy đủ.
Tần vương dẫn đầu đội ngũ, Trình Loan Loan và Trương tiên sinh ở bên cạnh hỗ trợ, năm mươi bảy người được sắp xếp mười cỗ xe ngựa, thẳng tiến đến Lâm Khê.
Khoảng thời gian cuối tháng năm cũng đã vào hè, muôn loài hoa tranh nhau nở rộ, vì là ở nơi hoang dã nên đa phần là hoa dại. Những bông hoa nhỏ tràn ngập màu sắc tô điểm giữa rừng cây, cùng núi non trùng điệp tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ.
“Lâm Khê đúng là nơi rất thích hợp để đi đạp thanh.” Trương tiên sinh vuốt râu nói, “Nếu ở đây có một dòng suối thì sẽ tốt hơn, ngâm một khúc Thương lưu thủy, thi từ hát đối thì sẽ vô cùng tuyệt vời.”
Nhất thời đám học sinh đều tê dại da đầu, không phải ra ngoài đi chơi à, lại còn thi từ hát đối, thế chẳng há là chỉ chuyển sang nơi khác tra tấn thôi sao.
Trình Loan Loan mở miệng nói: “Nơi này là ngọn núi phía tây Lâm Khê, bình thường có rất ít người đến, trong rừng có thể sẽ có dã thú ấn nấp, tất cả mọi người đừng đi lung tung.”
“Lần trước hội săn b.ắ.n của sơn trưởng hình như cũng tổ chức ở đây, có rất nhiều nai và hươu sao nhưng hổ hay báo lại không thấy đâu.” Bàng Kiệt nói một cách thờ ơ, “Trò nhớ là ở phía trước có một nơi có phong cảnh rất đẹp, hay là đi đến đó xem một chút.”
Tần vương gật đầu: “Đi, chúng ta hãy đi xem một chút.”
Một đám người đi về phía Đông Nam, ở đây cây cối um tùm cao lớn, càng đi càng khuất lối, ánh mặt trời bị ngăn cách ở ngoài những tán cây rậm rạp, có vẻ hơi âm u.
Nhưng vì có nhiều người nên đám học sinh cũng không cảm thấy sợ, ngược lại ai cũng có vẻ rất hào hứng.
Trình Loan Loan và Tần vương là người đi cuối cùng, tốc độ đi cũng cố tình chậm lại rất nhiều.
Khi bọn họ đi đến chỗ hẹp nhất thì bất ngờ xảy ra biến cố, mười người áo đen đột nhiên xông ra từ rừng rậm, trong tay từng người đều cầm trường đao, xông đến c.h.é.m g.i.ế.c đám học sinh.
Bàng Kiệt đi đầu tiên là người thứ nhất bị bắt, một thanh trường đao gác trên cổ của hắn.
Khuôn mặt hắn lập tức thay đổi: “Người đến là ai, sao lại có gan động thủ với chúng ta, có biết chúng ta là ai không?”
“Ta bắt chính là các ngươi!” Người áo đen dùng khẩu âm nước Đại Vũ không quá thuần thục nói: “Kinh thành hoàn khố nổi tiếng, bắt một tên kiếm tiền một tên, bắt hai tên kiếm tiền một đôi, Tây Nhung quốc chúng ta lần này phát tài rồi.”
Bàng Kiệt hiện lên vẻ mặt không thể tin được: “Tây Nhung quốc… Các ngươi là người của Tây Nhung quốc!”
“Cũng không phải là quá ngu ngốc!” Người áo đen dẫn đầu vung tay lên, “Đem tất cả những tên hoàn khố này đều bắt lại hết.”
Trong rừng lập tức vang lên những tiếng kêu sợ hãi liên tiếp.
Hơn năm mươi học sinh tay không tấc sắt, dưới thế tấn công của hơn mười người áo đen, toàn bộ đã bị đánh bại.
“Vương gia, cứu mạng!”
“Tuệ phu nhân, cứu các trò với!”
“Đừng bắt ta, ta không phải là con nhà quyền quý, ta chỉ là một thường dân thôi…”
Đám học sinh ôm đầu chạy trốn khắp nơi.
Trong lúc đám người bọn họ xin tha, nhìn về phía Trình Loan Loan và Tần vương thì thấy hai người họ đã rút về hậu phương từ sớm.

Advertisement
';
Advertisement