Tịch Cơ Quốc có vô số tai mắt ở kinh thành, chuyện khai chiến nên sớm không nên muộn.
Ngày thứ ba khi hoàng đế hạ chiếu lệnh, phụ quốc thượng tướng và thái tử dẫn quân sĩ, mang theo lương thảo xuất trình tới tỉnh Cát.
Hoàng thượng cùng người hoàng thất và văn võ bách quan tiễn các tướng sĩ ở trên tường thành kinh thành.
“Cổ ngữ có nói, giương cung phải giương mạnh, dùng tiễn phải dùng dài. Phụ quốc thượng tướng vì nước Đại Vũ ta lập ra chiến công hiển hách, là tướng quân dũng mãnh nhất nước Đại Vũ ta, chuyến này tới Tịch Cơ Quốc chắc chắn sẽ thuận lợi tất thảy.” Ánh mắt của hoàng đế dịch chuyển lên mặt thái tử trẻ tuổi: “Con là thái tử của nước Đại Vũ ta, thiên tử tương lai, giang sơn của nước Đại Vũ có thể ổn định hay không là dựa vào con.”
Thái tử mặc một thân khải giáp màu bạc, quỳ trên mặt đất: “Nhi thần chắc chắn không thẹn sứ mệnh!”
Phụ quốc thượng tướng giơ loan đao trong tay lên: “Vi thần chắc chắn san bằng Tịch Cơ Quốc, dương uy nước ta!”
Chúng tướng sĩ đồng loạt hồi ứng.
“San bằng Tịch Cơ Quốc, dương uy nước ta!”
“San bằng Tịch Cơ Quốc, dương uy nước ta!”
“San bằng Tịch Cơ Quốc, dương uy nước ta!”
Các bách tính vây xem được thắp lên nhiệt huyết, cũng cùng chúng tướng sĩ hô lên, trong lúc nhất thời, tiếng hô vang động đất trời.
Phụ quốc thượng tướng và thái tử trở người lên ngựa, dẫn tướng sĩ đi ra hoàng thành, hoàng đế hoàng hậu và văn võ bách quan đứng trên tường thành nhìn vọng ra.
Lão bách tính đi theo quân đội ra ngoài thành, đi rất xa rất xa…cho tới khi quân đội trở thành một điểm đen nhỏ bé, chậm rãi biến mất ở đường chân trời, người ở cổng kinh thành mới giải tán.
Trình Loan Loan cũng đưa mắt tiễn tướng sĩ đi xa.
Chuyến đi này, ít nhất ba tháng sau mới về, lúc đi mười vạn người, hi vọng về vẫn nhiều như vậy thì tốt…Nhưng đây chỉ là một nguyện cảnh tươi đẹp.
“Con cũng rất muốn đi…” Triệu Tam Ngưu đứng bên cạnh nàng, mang theo khao khát: “Đáng tiếc con là trú quân, không thể rời khỏi hoàng thành.”
“Con ở hoàng thành có chuyện quan trọng hơn phải làm.” Trình Loan Loan nhìn hắn nói: “Tịch Cơ Quốc ít nhất có ba bốn trăm phe cánh phân tán xung quanh kinh thành, những kẻ này đều cần trú quân như các con tìm ra, chuột trong tối giỏi chơi trò ngươi đuổi ta trốn, nhiệm vụ này không đơn giản.”
Triệu Tứ Đản gật đầu: “Mặc kệ là lên chiến trường hay là lưu thủ hoàng thành, đều là bảo vệ quốc gia, tam ca đừng nghĩ chuyện lên tiền tuyến nữa.”
Triệu Tam Ngưu thở dài một hơi.
Binh sĩ không khao khát lên tiền tuyến không phải binh sĩ tốt.
Mấy ngày trước, trận đại chiến với Tịch Cơ Quốc ở Lâm Khê, hắn và người dưới trướng đều cảm thấy thoải mái tràn trề, nếu lại tới lần nữa thì tốt.
Đương nhiên hắn không dám nói suy nghĩ này, nói rồi sẽ khiến nương lo lắng.
Ngày thứ hai khi tướng sĩ bắc tiến, Trình Loan Loan cũng bận rộn.
Bởi vì chuyến đi Lâm Khê, nàng đã cho mình nghỉ vài ngày, đợi sau khi tướng sĩ rời đi, lúc này nàng mới quay lại học đường tiếp tục lên lớp.
Bên học đường nữ tử đã đi vào quỹ đạo chính, không cần nàng nhọc lòng nữa.
Nàng mang giáo án đã chuẩn bị xong tới đại học đường Tiêu Tần.
“Sao Tuệ phu nhân không nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa.” Đào tiến sĩ vội vàng nghênh đón: “Mấy hôm nay các học sinh đều rất nghe lời, mỗi tiết đều tới đủ, cũng không gây thị phi, đây là bảng điểm, Tuệ phu nhân xem thử.”
Trình Loan Loan nhận lấy bảng điểm của mấy hôm nay quét mắt nhìn, quả thực biểu hiện của mọi người đều rất tốt, ít nhất không có xuất hiện bất cứ mục trừ điểm nào.
Mặc kệ Bàng Kiệt và Lý Kiện thật lòng muốn học, hay chỉ là qua loa xong chuyện, ít nhất ngoài mặt đều sẽ không cố ý thiếu tiết nữa, đây là một chuyện tốt.
Hai học sinh gai góc nhất trong lớp đã biến thành học sinh ngoan, các học sinh khác đều không phải là vấn đề lớn gì.
Nàng chân trước vừa bước vào lớp học, đã cảm nhận được vô số ánh mắt rơi trên người nàng.
Những ánh mắt này đều mang theo sự lo lắng…