Trình Phóng mím môi, không từ chối.
Danh tiếng khắc phu của nàng ấy đã vang vọng khắp thôn Đại Hà, người cả thôn đều chắc chắn nàng ấy không gả đi được, nàng ấy cũng chấp nhận vận mệnh như vậy rồi.
Về trấn Đại Hà làm hôn sự giống như cởi bỏ xiềng xích quấn trên người nàng ấy, có lẽ nàng ấy mới thật sự chân chính nói tạm biệt với “Từ Mai” của quá khứ.
Hôn sự của hai người đã được quyết định như vậy.
Trình Loan Loan cũng không cho Trình Phóng ở nhà bếp nữa, mà bảo Tề bà tử dạy Trình Phóng học quy tắc, bảo Yên Hồng dạy Trình Phóng xem sổ sách, lúc nàng ra ngoài tham gia yến hội cũng sẽ dẫn Trình Phóng theo bên cạnh, không phải với thân phận nha hoàn mà là lấy thân phận chất nữ, để Trình Phóng từ từ tiếp xúc với giới này, sau này thành Hạ phu nhân mới sẽ không bị người khác coi thường.
Đồng thời, nàng còn chuẩn bị một ít của hồi môn cho Trình Phóng, đầu tiên là hai phần mười cổ phần chi nhánh Đại Hà Yến ở kinh thành, sau đó là một nông trang ở ngoại ô, cộng thêm một mặt tiền nhỏ trong kinh thành, lại bảo Tề bà tử đến Nha Phòng mua hai nha hoàn hai bà tử cộng thêm hai gã sai vặt chạy việc…Ngoài ra, còn có ba nghìn lượng bạc riêng.
Khi cầm được số hồi môn này, tay của Trình Phong cũng không khỏi run lên: “Phu, phu nhân, không được, nô tỳ không thể nhận…”
“Bây giờ ngươi là lấy thân phận chất nữ của ta gả vào Hạ gia, không thể không có của hồi môn, chỉ là sợ ngươi từ chối, ta mới chỉ chuẩn bị một ít như vậy.” Trình Loan Loan ôn hòa cười nói: “Việc kinh doanh mỹ phẩm của Đại Hà Triệu thị vẫn chưa làm tới kinh thành, nếu ngươi có thể mở ra thị trường ở kinh thành, cho ngươi năm tầng lợi tức, chuyện này cần bản thân ngươi tự cố gắng. Ngươi là Hạ phu nhân tương lai, trong tay phải có bạc, nếu không há không phải sẽ bị người khác coi thường sao? Coi thường ngươi là chuyện nhỏ, nghị luận sau lưng Tuệ phu nhân ta keo kiệt thì không tốt.”
Trình Phóng hít mũi, lập tức quỳ xuống: “Đại ân đại đức của phu nhân, Trình Phóng vĩnh viễn khắc ghi trong lòng, cho dù nô tỳ đã thành phụ nhân Hạ gia, ta cũng vĩnh viễn là người của phu nhân…”
“Được rồi được rồi, đứng dậy đi.” Trình Loan Loan bất đắc dĩ nói: “Buổi sáng Tiểu Mạn đã đưa sổ sách của Duyệt Lãm Các tới cho ta, ngươi xem giúp một chút.”
Trình Phóng gật đầu, lập tức lấy sổ sách, nghiêm túc xem.
Nàng lịch luyện ba bốn năm ở Đại Hà Yến, tuy không phải là trướng phòng, nhưng thi thoảng cũng sẽ giúp Triệu Đại Vượng tính sổ sách, phương diện này nàng học vô cùng nhanh.
Trình Loan Loan yên tâm giao một số việc vặt trong trạch viện cho Trình Phóng.
Cách ngày, là cuộc thi tháng đầu tiên của đại học đường Tiêu Tần.
Thi tổng cộng sáu môn, ba môn ngoại ngữ, ba môn cơ bản, thời hạn hai ngày.
Năm mươi tư học sinh phân tán tới phòng học khác nhau tiến hành thi, chủ yếu là để đề phòng gian lận chép bài.
Bởi vì là lần đầu tiên thi, Tần vương tương đối coi trọng, hủy bỏ tất cả cuộc tụ họp, đích thân tới giám sát thi, cả hai ngày, Tần vương đều không rời khỏi học đường.
Kỳ thi hai ngày kết thúc rất nhanh, toàn thể học sinh được nghỉ, tất cả tiên sinh ở lại tập trung chấm bài.
“Bành Vọng không hổ là cử tử, viết chữ rất đẹp, bài thi trình bày sạch sẽ không nói, trả lời câu hỏi cũng rất có quan điểm cá nhân.”
“Trong số học sinh kỳ này, cũng chỉ có Bành Vọng có tư chất tốt một chút, nếu hắn thi hội lần nữa, có thể đỗ cống sĩ cũng chưa chắc.”
“Nếu Bành Vọng đi khoa cử, vậy đại học đường Tiêu Tần chúng ta không có nhân tài rồi.”
“Ai nói không có nhân tài?” Trình Loan Loan chọn ra một bài thi, cười nói: “Đậu Thanh Tùng không tệ, môn Tây Nhung ngữ này, hắn đạt điểm tối đa.”
Tất cả tiên sinh ghé tới, tuy nét chữ của Đậu Thanh Tùng hơi xấu nhưng mỗi một câu hỏi đều trả lời đúng.
Đậu Thanh Tùng cũng từng là tay chơi thượng hiệu trong đám nhị thế tổ, ai ngờ được hắn lại có thể học Tây Nhung ngữ tốt như vậy.
“Tổ phụ của hắn c.h.ế.t trên sa trường trong trận giao chiến với Tây Nhung, hắn thống hận người Tây Nhung quốc, hóa thống hận thành nỗ lực, cho nên mới có thể học giỏi như vậy.” Trình Loan Loan lên tiếng: “Bài thi của Bành Vọng và Lý Kiện cũng được, không nát như trong tưởng tượng.”
Không chỉ hai người này, các tay chơi còn lại, miễn cưỡng đều được, không xuất hiện một bài giấy trắng.
Đào tiến sĩ ở Quốc Tử Giám nhiều năm như vậy, mỗi mùa chấm thi, luôn sẽ có một số người nộp giấy trắng như thế, bây giờ lại hoàn toàn không có tình huống này.
Ông thầm cảm thán trong lòng, tiên sinh ưu tú như Tuệ phu nhân nên đến Quốc Tử Giám, ở đại học đường Tiêu Tần dạy đám ăn chơi này thực sự lãng phí…