Vương thất A Tát Bố đến kinh thành 1
Vào giữa tháng bảy, tiết trời ngày càng nóng bức.
Giữa hè này, đại học đường Tiêu Tần xem như có chỗ đứng ở kinh thành, mà người của vương thất A Tát Bố cũng đến như đã định.
Hoàng thành mở rộng, người của Vương thất A Tát Bố ngồi kiệu nửa phong kín từ cửa thành tiến vào, vẫy tay với dân chúng vây xem.
Lần này cùng đến nước Đại Vũ, có Vương và Vương hậu của A Tát Bố, một vài đại triều thần, còn lại hơn trăm người khác đều là tùy tùng.
Hai người có địa vị cao nhất A Tát Bố đã đến, đương nhiên nước Đại Vũ cũng phải dành lễ ngộ cao nhất.
Hoàng đế dẫn Hoàng hậu, cùng với các hoàng tử công chúa, còn có văn võ bá quan, đứng ở cửa hoàng thành đích thân nghênh đón.
Lễ bộ tấu nhạc, tiếng chuông vang lên, tất cả đều trang nghiêm trang trọng, rất có khí thế.
Vương và Vương hậu của A Tát Bố dẫn triều thần của quốc gia mình tới hành lễ với Hoàng đế của nước Đại Vũ.
Một tay đặt sau lưng, tay kia nắm thành nắm đấm đặt ở vị trí trái tim, hơi khom gối, miệng nói ngôn ngữ của A Tát Bố.
Trình Loan Loan đứng ở giữa, thông dịch nói: “A Tát Bố Vương chúc nước Đại Vũ vĩnh viễn phồn thịnh, mong Hoàng thượng và Hoàng hậu thân thể khỏe mạnh.”
Hoàng đế giơ tay, làm thủ thế miễn lễ: “Đoạn đường này núi cao nước xa, các ngươi đều vất vả, trong cung đã chuẩn bị yến tiệc, mời đi.”
Hoàng đế và A Tát Bố Vương đi ở phía trước, sau đó là Hoàng hậu và Vương hậu A Tát Bố, Chương đại nhân phụ trách thông dịch cho hoàng đế, Trình Loan Loan thì làm quan thông dịch cho hai vị nhất quốc chi mẫu.
Đoàn người vừa đi vừa nói, đi tới ngự hoa viên.
Vô số cung nữ và thái giám trang trí ngự hoa viên vô cùng long trọng, trăm hoa đua nở, tranh kỳ đấu diễm, có vẻ đẹp của sự hưng thịnh.
Hơn trăm người dựa theo thân phận cấp phẩm đều tự ngồi xuống, Trình Loan Loan ngồi phía dưới hoàng hậu, phụ trách thông dịch cho hai bên.
Sáng sớm nàng đã tiến cung để chuẩn bị nghênh đón, mệt đến mức bây giờ còn chưa ăn được một miếng, nhưng ngồi ở vị trí dễ bị chú ý nhất, phía dưới vô số người nhìn nàng, nàng ăn cũng không được, không ăn cũng không được, cuối cùng dùng tay áo che lại ăn một miếng bánh ngọt nhỏ để lót bụng coi như là kết thúc bữa cơm này, sau đó tiếp tục công việc.
Vương và Vương hậu của A Tát Bố không ngừng khen ngợi sự cường thịnh của nước Đại Vũ, khen ngợi món ngon mỹ vị, cữ mãi tâng bốc.
Trình Loan Loan thông dịch qua lại, trên cơ bản chính đều những ý này, không có gì đặc biệt.
Chờ qua ba tuần rượu, A Tát Bố Vương đứng lên nói: “Nghe nói Hoàng thượng nuôi một con sói hoang, cho nên trước khi đến nước Đại Vũ, ta thông cáo vương lệnh triệu tập tất cả dũng sĩ của nước A Tát Bố đi vào núi săn mãnh thú, rốt cuộc không phụ sự mong đợi của mọi người, bắt được một chúa sơn lâm, đặc biệt ngàn dặm xa xôi mang tới tặng cho Hoàng thượng nước Đại Vũ.”
Hắn vẫy vẫy tay, cửa Ngự hoa viên lập tức xuất hiện tám dũng sĩ.
Mắt Hoàng đế lập tức nheo lại.
Lần trước có người dâng điềm lành, kết quả khi giao thừa gây chuyện, hắn đối với những thứ tiến cống này thật sự không có quá nhiều hảo cảm.
Không chỉ là hoàng đế, văn võ bá quan ngồi ngồi phía dưới cũng đều nghiêm túc hẳn lên.
Lần trước đích trưởng tử của Hạ gia Hạ Lăng nói dâng điềm lành, kết quả dẫn một đám thích khách lên.
Người của A Tát Bố Quốc không phải cũng sẽ làm như vậy chứ…
Hạ Tiêu chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt nhìn người phía sau, tùy tùng sau hắn lập tức đi xuống triệu tập Ngự lâm quân, phòng ngừa hết mọi tình huống ngoài ý muốn.
A Tát Bố Vương thấy mọi người thần sắc khẩn trương, lập tức nói: “Mặc dù là chúa sơn lâm, nhưng suốt đường đi cũng đã kiệt sức, ngoan ngoãn không ít, không có sức công kích, mong các vị không nên hoảng sợ.”
Trình Loan Loan đem lời này truyền đạt cho tất cả văn võ bá quan.
Mọi người biết là hiểu lầm A Tát Bố Vương, nhưng cũng không có giải thích, có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào tám dũng sĩ đang bước vào.
Dũng sĩ rất cường tráng, bước chân chỉnh tề, giẫm trên mặt đất tạo ra tiếng thùng thùng, tám người nâng lồng sắt bọc vải đỏ, đi tới vị trí chính giữa Ngự hoa viên.