Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Cây hòe lớn chừng hơn trăm năm tuổi.
Cành lá rậm rạp, tán cây bung xõa, ngăn cản ánh nắng chói chang, dưới bóng cây cả ngày đều có người ngồi hóng mát.
Nơi này là nơi náo nhiệt nhất thôn Đại Hà, cũng là chỗ người đến người đi thích nghỉ chân nhất, lý chính họp mặt nói chuyện cũng sẽ chọn ở chỗ này.
Ban đêm, nơi này không có ai, chỉ có lá cây bị gió thổi qua phát âm thanh rì rào.
Trình Loan Loan chậm rãi mở miệng: “Tam Ngưu, cột Triệu Phú Quý vào trên thân đại thụ.”
Triệu Tam Ngưu làm theo.
Triệu Phú Quý bị giày vò đến giày vò đi cũng chưa tỉnh.
Triệu Tam Ngưu cũng không biết nương mình đã làm gì Triệu Phú Quý, nhưng chỉ cần còn thở thì cũng không phải là chuyện lớn gì.
Hắn thậm chí còn vụng trộm dùng đầu gối đá vào đũng quần Triệu Phú Quý một cái, thấy Triệu Phú Quý vẫn không có phản ứng, hắn lại hung ác đá thêm mấy cái nữa.
Triệu Phú Quý bị trói ở dưới cây hòe lớn.
Trình Loan Loan tiếp tục nói: “Tam Ngưu, con trở về cầm cái xẻng, vây quanh cây hòe lớn đào một cái hố.”
Triệu Tam Ngưu gãi gãi cái ót, nghe lời trở về cầm xẻng, bắt đầu hì hà hì hụi đào hố, hắn cũng không biết nương muốn làm cái gì, hắn vốn đã không thông minh, hỏi cũng chưa chắc sẽ hiểu, cứ nghe lời của nương là được.
Trình Loan Loan đứng dưới tàng cây, trước mắt hiện ra bảng giao diện thương thành.
Nàng tìm tấm pin năng lượng mặt trời, sau đó mua dây điện, cùng một vài thiết bị kích điện, chỉ vài thứ này đã tốn hết của nàng hai mươi lượng bạc.
Có điều, nàng cảm thấy rất giá trị
Vì xả giận, vì an toàn của ngày sau, nàng nhất định phải làm những thứ này.
Nàng nên cảm tạ mình đời trước độc thân ba mươi ba năm, sống một mình gần mười năm, trong nhà bóng đèn hỏng nàng đều tự sửa, môn điện cơ sở nàng cũng biết một chút.
“Tốt Tam Ngưu, con trở về đi.”
Giọng nói của Trình Loan Loan mang vẻ ra lệnh, Triệu Tam Ngưu đành phải đi trước một bước.
Hắn vừa đi, trên mặt đất liền xuất hiện rất nhiều dây điện, Trình Loan Loan chôn dây điện ở trong hố, những dây điện này đều bị nàng lột bỏ vật cách điện bên ngoài đi, sau đó kết nối vào tấm pin điện năng lượng mặt trời ở xa xa, điện của một tấm pin năng lượng mặt trời tạo ra khả năng không đủ kích ngất một người trưởng thành, nàng tăng thêm ba tấm, đặt ở bên trên đống cỏ khô cách đó không xa, đống cỏ này giữ lại mùa đông làm củi đốt, sẽ không có người leo đi lên làm gì.
Tất cả dây điện chôn ở dưới đất, vây quanh cây hòe lớn hơn mấy vòng, sau đó một thùng nước giội xuống đi.
Chờ sau khi mặt trời mọc lên, chỗ này không có người có thể đến gần.
Về đến nhà, Trình Loan Loan đi xem Ngô Tuệ Nương một chút, cũng may không tiếp tục chảy máu, khí sắc trên mặt cũng đỡ hơn một chút.
Nhưng mà nếu như hài tử thật sự không giữ được, nàng sợ Ngô Tuệ Nương sẽ lâm vào tự trách, sau đó chậm rãi diễn biến thành trầm cảm.
Trước kia công ty có một nữ đồng nghiệp bởi vì phơi quần áo mà dẫn đến sinh non, sau khi hài tử bị sẩy mất, nữ đồng nghiệp liền mắc chứng trầm cảm, không hiểu sao muốn tự sát, đối với cuộc sống đã mất đi hi vọng… Bệnh trầm cảm này, người ngoài nhìn không rõ, nhưng người mắc bệnh sẽ rất thống khổ.
Trình Loan Loan nằm ở trên giường, căn bản ngủ không được.
Hai hài tử nằm bên người nàng cũng lật qua lật lại, cũng là một bụng tâm sự.
Nàng lẳng lặng mở miệng nói: “Ngày mai g.i.ế.c gà mái trong nhà nấu canh, cho đại tẩu các con bồi bổ thân thể.”
Triệu Tứ Đản rất không nỡ, nhưng vẫn cực kỳ nhu thuận đáp ứng: “Vậy thì g.i.ế.c Nhị Hoàng đi, nó tương đối lười, không hay đẻ trứng.”
Trình Loan Loan ngủ không được, lại mở thương thành ra, nàng ấn mở hiệu thuốc, có rất nhiều đủ loại thuốc giữ thai, nàng chưa từng mang thai, đối với phương diện này một chữ cũng không biết, nàng thậm chí không biết nên mua thuốc gì cho Ngô Tuệ Nương để sử dụng mới làm dịu bệnh tình.
Nàng quyết định mua trước sách liên quan, đêm hôm khuya khoắt đọc sách cũng không có đèn, chỉ có thể để ngày mai lại nói.
Trời có chút sáng lên.
Triệu Đại Sơn liền dậy, vẻ mặt tiều tụy, vừa nhìn đã biết là không ngủ.
Trình Loan Loan lạnh nhạt mở miệng: “Con và Tam Ngưu đi đưa hàng, ta sẽ ở nhà chiếu cố Tuệ Nương, trong nhà có ta, đừng lo lắng.”
Triệu Đại Sơn gật đầu: “Nương có muốn mua thứ gì về không?”
“Nếu có bán cá thì mua một con, không quan tâm đắt cỡ nào, cứ mua.”
Đối với nữ nhân có thai mà nói, canh cá bổ dưỡng hơn canh gà, nhưng khô hạn dẫn đến nước sông cạn, toàn bộ trấn Bình An cũng khó mua được một con cá.
Triệu Đại Sơn nhỡ kỹ chuyện này ở trong đầu, cùng Triệu Tam Ngưu đi đưa hàng.

Advertisement
';
Advertisement