Học sinh của đại học đường Tiêu Tần cũng nhộn nhạo lên.
“Đệch, Tây Nhung quốc quá âm hiểm xảo trá, thế mà lại bắt người giữa đường, đáng ghét, ghê tởm!” Lý Kiện giẫm chân lên ghế, nhìn đồng học cả lớp: “Vương gia là sơn trưởng của học đường chúng ta, Tuệ phu nhân là lão sư của học đường chúng ta, hai người họ bị bắt đi, có phải chúng ta nên làm gì đó không?”
“Ta nghĩ tới lời mà Tuệ phu nhân từng giảng trên lớp.” Bàng Kiệt gấp sách lại: “Ngài nói nỗi nhục Tây Nhung, chưa từng xóa nhòa, ta cho rằng là nói ngoa, bây giờ mới biết hóa ra Tây Nhung quốc thật sự vẫn luôn dòm ngó giang sơn của nước Đại Vũ ta. Thiếu niên hưng thì nước hưng, thiếu niên cường thì nước cường…có dùng m.á.u rửa mối nhục cũ hay không còn phải xem đám thiếu niên chúng ta!”
Bành Vọng đi lên: “Ý của Bàng huynh là?”
“Ta từng hỏi cha ta, hoàng thượng không phải không muốn phái binh đến Tây Nhung, mà vì binh lực không đủ, cần điều đình nhiều phương, cho nên mới dẫn tới chậm trễ không thương nghị ra một kết quả.” Bàng Kiệt đứng dậy: “Ta nguyện ý khoác khải giáp, trở thành một tiểu binh lên chiến trường, ta muốn cứu vương gia và Tuệ phu nhân về!”
Đậu Thanh Tùng hai mắt phát sáng: “Bàng huynh nghĩ giống ta rồi, đi đi đi, chúng ta đi thỉnh mệnh tham quân!”
Những người khác trong phòng học nào còn ngồi yên được nữa.
Họ ở đây học ngôn ngữ nước khác, ngày nào cũng bị các tiên sinh rót vào các tư tưởng đền đáp nước Đại Vũ, bây giờ nước Đại Vũ bị Tây Nhung quốc giẫm chân lên mặt, chỉ cần là người, không thể nhịn xuống cơn giận này, càng đừng nói sơn trưởng và tiên sinh của họ còn bị bắt đi, họ thân là học sinh, có trách nhiệm có nghĩa vụ cứu người về!
Năm mươi tư người trong đại học đường Tiêu Tần đoàn kết, không học tiết buổi chiều, tập thể đi tới hoàng thành.
“Này, các trò đi đâu!” Đào tiến sĩ kinh ngạc: “Dám trốn tiết, một người trừ mười điểm!”
Khoảng thời gian này, đám học sinh này được coi là khá quy tắc, tóc của ông cũng giữ được một ít, sao đột nhiên lại trốn tiết tập thể…
Bành Vọng quay người chắp tay: “Chúng ta phải đến diện thánh thỉnh mệnh xuất chiến, mong tiến sĩ chớ trách tội!”
Đào tiến sĩ ngẩn người, vành mắt đột nhiên ấm nóng.
Đợi khi ông phản ứng lại, hơn năm mươi người đã lẫm liệt đi xa.
Chỉ là năm mươi người họ đều không có tư cách tiến cung diện thánh, thế là lấy Bàng Kiệt và Lý Kiện làm đầu, hơn năm mươi người quỳ trước cổng hoàng thành.
“Thảo dân thỉnh cầu tham quân nhập ngũ, công đánh Tây Nhung!”
“Tham quân nhập ngũ công đánh Tây Nhung!”
Hơn năm mươi người đồng thanh hô to, chỉ là hô cả buổi, trong hoàng thành cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Nhưng họ biết ngự lâm quân canh phòng có lẽ đã báo tin tức cho hoàng thượng, họ chỉ cần đợi tin là được.
Họ quỳ ở đây thu hút sự chú ý của nhiều người đọc sách, một số người đọc sách đã đọc bài văn lưu truyền ra từ Duyệt Lãm Các, huyết tích được kích thích, cũng gia nhập đội ngũ bọn họ, lần lượt tìm chỗ quỳ xuống.
“Học sinh thỉnh cầu triều đình phái binh cứu Tuệ phu nhân về!”
“Thỉnh cầu triều đình phái binh!”
Người đọc sách nho nhã đồng thanh hô to, bạo phát năng lượng to lớn.
Không ít lão bách tính chứng kiến, cũng tham gia vào, kéo cao cổ họng hô theo.
“Cứu Tuệ phu nhân!”
“Cứu Tuệ phu nhân!”
“…”
Chưa tới một canh giờ, cửa hoàng thành đã quỳ đầy người, liếc mắt nhìn ít nhất có hơn một vạn người, giọng nói chấn thiên động địa.
Mà lúc này, cửa của Ngự Thư Phòng đang đóng.
Hoàng đế đang đọc mật thư truyền tới từ tỉnh Cát.
Trong mật thư viết Tịch Cơ quốc đang phản công, nếu lui binh vào lúc này, Tịch Cơ quốc đuổi tới tỉnh Cát, tỉnh Cát sẽ trở thành chiến trường, dân chúng lầm than…
Các đại thần chủ chiến bên dưới lần lượt thở dài, vốn dĩ hi vọng thái tử điện hạ khải hoàn về triều, như thế này mới có binh lực đối đầu với Tây Nhung quốc, nhưng bây giờ…
Vào lúc Ngự Thư Phòng an tĩnh, Minh công công ở cửa mới dám đẩy cửa đi vào: “Hoàng thượng, xảy ra chuyện rồi…Trước cổng hoàng thành đã tụ tụ rất nhiều người, yêu cầu triều đình phái binh đi cứu Tuệ phu nhân! Vừa nãy chỉ có chưa tới một trăm người, chưa đầy một canh giờ đã vượt qua một vạn người, đợi thêm chốc nữa, e là phải tới ba bốn vạn người…”