Quần người đông nghịt nhìn không thấy điểm kết.
Bốn người hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cho tới khi giọng nói thỉnh mệnh như làn sóng cuộn tới.
Mặt mày Triệu Tứ Đản chấn động: “Những người này là vì nương mới quỳ ở đây?”
Hắn biết nương có địa vị rất cao trong lòng lão bách tính, nhưng không ngờ lại cao tới mức này.
Triệu Tam Ngưu dụi khóe mắt chua xót: “Nương mưu cầu phúc lợi cho bách tính, bách tính thỉnh mệnh cho nương, những chuyện mà nương làm cũng coi như được hồi báo.”
Trình Chiêu ngẩng đầu nhìn về hướng hoàng thành: “Lúc này sợ là khó đi gặp Binh Bộ thượng thư, đợi thêm chút nữa đi.”
Mấy người đang nói chuyện, đột nhiên bị người đang quỳ bên cạnh nhận ra.
“Này, đây không phải là Trạng Nguyên lang năm nay sao, là nhi tử của Tuệ phu nhân!”
“Đây, vị này là Thám Hoa lang Trình đại nhân của ba năm trước, là chất tử của Tuệ phu nhân!”
“Ta biết tiểu tử bên này, là tôn tử của Thẩm lão phu nhân thích đánh mạt chược, là nghĩa tử của Tuệ phu nhân!”
“Có phải mấy người các ngài muốn vào cung cầu kiến hoàng thượng, thỉnh mệnh cho Tuệ phu nhân không?”
“Nào nào nào, mấy người quỳ đằng trước tránh ra một chút, để nhi tử, chất tử, nghĩa tử của Tuệ phu nhân tiến cung!”
“Tránh ra chút đi!”
“…”
Mấy lão thái thái kéo cổ họng gào lên, người đang quỳ đằng trước quay đầu nhìn.
Trạng Nguyên lang và Thám Hoa lang đều từng dạo phố, lão bách tính bình thường đều nhận ra, cũng biết quả thực là người nhà của Tuệ phu nhân.
Thế là gần như ngay tức khắc, đám người tránh ra hai bên, nhường ra một con đường ở giữa.
Triệu Tứ Đản giơ tay lau khóe mắt, lên tiếng: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người!”
“Ngài nói cảm ơn cái gì chứ.” Lão thái thái ôn hòa nói: “Tuệ phu nhân đã làm nhiều chuyện tốt cho lão bách tính chúng ta như vậy, những lão già vô dụng như chúng ta cũng chỉ còn chút tác dụng này, hi vọng quỳ ở đây có thể hữu dụng.”
“Sắc trời không còn sớm nữa, các ngài mau đi vào hoàng thành cầu kiến hoàng thượng đi!”
“Các ngài là người nhà của Tuệ phu nhân, ở trên triều đình nói chuyện có phân lượng hơn, mau đi đi.”
“…”
Dưới sự thúc giục của mọi người, bốn người chậm rãi đi về hướng hoàng thành.
Từ cổng thành đến hoàng thành, kỳ thực có hơi xa, bình thường đi bộ phải mất hai khắc, lúc này trên đường đông người, đi có hơn nửa canh giờ mới tới cổng cung.
Khoảnh khắc họ vừa tới, cổng hoàng thành đột nhiên mở ra.
Binh Bộ thượng thư mặc triều phục đi ra, trong tay ông đang cầm thánh chỉ màu vàng, từ trên bậc thềm bên cổng thành, đi lên vọng lâu cao nhất.
Đứng trên vọng lâu, có thể nhìn thấy hơn phân nửa kinh thành.
Binh Bộ thượng thư rất kinh ngạc.
Vừa nãy Minh công công nói đã tụ tập hơn vạn người, ông còn cho là khoa trương, nhưng bây giờ nhìn thấy, đây đâu chỉ vạn người, có lẽ đã vượt qua mười vạn rồi.
Trời đã tối hẳn, nhiều ngọn đèn trong kinh thành đã sáng lên, đèn nến vàng đục chiếu trên mặt lão bách tính, chiếu rõ ràng gương mặt của mỗi người…Thế mà ông lại nhìn thấy nha hoàn gã sai vặt trong phủ của mình trong đám người…
“Chư vị im lặng nào!”
Binh Bộ thượng thư lên tiếng nói, giọng nói thông qua thiết bị khuếch âm trên vọng lâu truyền đi, lão bách tính phía trước nghe thấy, sau đó truyền cho người phía sau, ước chừng sau khoảng thời gian nửa chung trà, hiện trường mới an tĩnh lại.
“Hoàng thượng đã biết ý của mọi người, đặc biệt lệnh bổn quan tới tuyên đọc chiếu lệnh!” Binh Bộ thượng thư mở thánh chỉ màu vàng ra, ho khan một tiếng rồi đọc: “Một tháng trước, Tần vương và Tuệ phu nhân, cùng với một số đại thần xuất sứ A Tát Bố, trên đường quay về bị Tây Nhung bắt đi…Việc làm này của Tây Nhung là không hề đặt nước Đại Vũ ta vào đáy mắt! Lúc biết được chuyện này, triều đình lập tức quyết nghị phái binh, thế nhưng chiến sự đông bắc với Tịch Cơ quốc đang căng thẳng, binh lực không đủ, thế nên mới chần chừ chưa ban chiếu lệnh!”