Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Sức mạnh của b.o.m 1
Binh Bộ thượng thư Chu đại nhân đã mấy ngày chưa ngủ ngon.
Cả đêm qua bận rộn việc trưng binh, mãi đến khi trời gần sáng mới chợp mắt được một chút, mới vừa tỉnh ngủ thì cấp dưới đã chạy tới thông báo, nói Trình đại nhân của Chiêm Sự Phủ xin cầu kiến.
Hắn suy nghĩ nửa ngày cũng không biết Trình đại nhân là ai, mãi đến khi thuộc hạ nói đó là chất nhi của Tuệ Phu nhân.
Hắn vội vàng sai người mời Trình đại nhân đi vào, theo sau còn có Lại Bộ Thẩm đại nhân, Hàn Lâm Viện Triệu đại nhân, cùng với Triệu Bả Tổng đang đóng quân ở kinh thành.
“Gặp qua Chu đại nhân!”
Bốn người cùng nhau chắp tay hành lễ.
“Các ngươi đều hài tử nhà Tuệ Phu nhân, không cần hành lễ.” Chu đại nhân mời bọn họ ngồi: “Sáng sớm các ngươi đã tới đây hẳn là muốn hỏi chuyện trưng binh của triều đình đúng không. Các ngươi yên tâm, trận này phải đánh, hoàng thượng đã quyết tâm phải đánh thắng thì binh lính của Binh Bộ bọn ta cũng sẽ nỗ lực đánh thắng trận này. Không phải Tây Nhung có hai mươi vạn quân thiết kỵ sao, vậy chúng ta trưng binh ba mươi vạn, trước tiên sẽ lấy quân số đè ép bọn họ, mặt khác, triều đình đã đưa xuống mấy chục vạn lượng bạc trắng để chế tạo binh khí, bây giờ phải cho Tây Nhung biết được vũ khí của Đại Vũ ta lợi hại như thế nào…”
Chu đại nhân hận người Tây Nhung thấu xương, nghiến răng nghiến lợi thốt ra từng chữ một.
“Chúng ta đương nhiên tin tưởng hoàng thượng và triều đình, lần này tới đây là do có chuyện khác quan trọng hơn.” Trình Chiêu mở miệng nói: “Có thể mời Chu đại nhân theo chúng ta đến vùng ngoại ô kinh thành một chuyến không?”
Chu đại nhân lộ vẻ khó xử: “Nửa canh giờ sau ta phải vào cung bàn chuyện, có thể để buổi tối rồi…”
“Đại nhân, chuyện này rất quan trọng, sau khi biết chuyện này thì đại nhân sẽ càng tự tin vào cung.” Triệu Tứ Đản cười cười: “Triều đình tốn mấy chục vạn lượng chế tạo binh khí cũng không lợi hại bằng mấy thứ này của bọn ta.”
“Ý này nghĩa là sao?” Chu đại nhân chần chờ mở miệng: “Đừng úp úp mở mở nữa, mau nói nhanh đi.”
Thẩm Chính khụ khụ: “Không phải chúng ta úp úp mở mở, chuyện này thật sự không thể nói bằng lời, sợ dẫn tới phiền toái không cần thiết, chỉ có thể xin đại nhân hạ mình đi một chuyến.”
Chu đại nhân nhìn thoáng qua bốn người đang ở trước mặt, đều là con cháu của Tuệ Phu nhân, tuổi còn trẻ đã vào triều làm quan, mà người làm quan sẽ không nói những lời sáo rỗng.
Còn nữa, bây giờ Tuệ Phu nhân đang ở Tây Nhung, mấy hài tử này sẽ không đùa giỡn hắn.
Hắn quay đầu nói với tùy tùng ở phía sau: “Đến phủ Nguyễn tướng quân một chuyến, thông báo ta có việc quấn thân nên sẽ vào cung muộn nửa canh giờ.”
Chuyện nghị sự chỉ là Binh Bộ và quân đội bọn họ bàn bạc phương châm tác chiến, đi muộn một chút cũng không có vấn đề gì lớn.
Đoàn người cưỡi ngựa đi sâu vào trong những khe núi.
Mấy ngày nay, bốn người Triệu Tứ Đản vẫn làm thí nghiệm ở đây, những nông hộ xung quanh đều bị bọn họ lấy bạc giải tán hết nên bây giờ không có ai ở đây.
Chu đại nhân đứng bên cạnh nhìn Triệu Tam Ngưu lấy ba, bốn thứ tròn tròn màu đen từ trong túi ra, vật này có hương vị hơi kỳ lạ, sau đó chôn chúng xuống đất, lại nhìn thấy một sợi bấc dài đến tận lỗ châu mai phía bên này.
Triệu Tam Ngưu lấy ra mồi lửa, thổi thổi muốn châm.
“Đợi lát nữa.” Thẩm Chính giơ tay: “Nổ bay đống đất này không thành vấn đề, để Chu đại nhân thấy được lực sát thương của b.o.m thì chờ ta mười lăm phút.”
Hắn cưỡi ngựa chạy đi, chốc lát sau đã mang về năm con lợn béo, sau đó buộc lợn vào gốc cây quanh gò đất.
Năm con heo chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, thi nhau kêu éc éc.
Chu đại nhân nhíu mày, không biết này mấy người đang này đang làm gì.
Triệu Tam Ngưu châm lửa, mồi lửa theo kíp nổ nhanh chóng lan sang gò đất bên kia.
Mấy con lợn béo kia cảm nhận được sự nguy hiểm nên càng hoảng loạn.
Đúng lúc này, b.o.m ở dưới đất đã bén lửa, ba,bốn quả b.o.m đồng loạt phát nổ.
“Đùng đùng đùng!”
Ba, bốn đợt âm thanh vang lên, gò đất lập tức bị nổ tung, bùn đất cháy thành màu đen, mấy gốc cây xung quanh cũng bị liên lụy, thảm nhất vẫn là năm con lợn kia, hai con ở đầu đã bị nổ tan xác, hai con phía sau cũng đã c.h.ế.t trong vũng m.á.u đầm đìa, con cuối cùng tuy rằng không c.h.ế.t nhưng cũng đã cháy đen, đoán chừng cũng không sống được lâu.

Advertisement
';
Advertisement