Sau khi Lệ cơ thất sủng, nàng biết Thái Bình công chúa nhất định sẽ báo thù cho nhi tử và nữ nhi của mình, quả nhiên, công chúa không khiến nàng thất vọng.
Khoảng thời gian tiếp theo, hài tử của Lệ cơ lần lượt xảy ra chuyện.
Vương thái tử ngã gãy chân, nhị nhi tử nhiễm bệnh hoa liễu ở chốn thanh lâu, tam nhi tử đánh nhau với người ta mù cả mắt…trưởng nữ ra ngoài bị tặc nhân bắt đi, thứ nữ bị phu quân đánh sảy thai tại chỗ…
Năm hài tử của Lệ cơ, toàn bộ đều gặp nạn.
Thái Bình công chúa không che giấu như vậy, ngược lại khiến Trình Loan Loan lo lắng.
Nàng tìm cớ vào cung điện của vương hậu, vừa đi vào đã ngẩn ra rất lâu.
Lần trước tới đây, cung điện cực kỳ xa hoa, cung nhân hầu hạ tới tới lui lui, tuy vương hậu không được sủng nhưng vẫn có thể diện nên có.
Mà bây giờ, cung điện này hoang vắng tiêu điều, cộng thêm trời tuyết lớn, trông giống như lãnh cung tối mù.
“Không cần kinh ngạc.” Trong tay vương hậu đang cầm lò sưởi, trên mặt mang theo nụ cười châm biếm: “Hắn biết rõ là ta động thủ nhưng cũng không dám xử lý ta, vừa chứng tỏ hắn kiêng dè nước Đại Vũ, hắn sợ xử lý ta, không thể giải thích với nước Đại Vũ, cho nên Tuệ phu nhân không cần lo lắng, ta rất tốt.”
Trình Loan Loan nhìn tiểu công chúa vẫn nằm trên giường, thở dài một hơi: “Mặc kệ trận này là nước nào chiến thắng, công chúa và Vương Tây Nhung vĩnh viễn đều sẽ như nước với lửa, chi bằng nhân ngày phát tang rời khỏi nơi này…”
Nàng vẫn không nhịn được khuyên thêm lần nữa.
Thái Bình công chúa nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không có bất cứ nhung nhớ gì với nước Đại Vũ, tất cả tình cảm của ta đều ở Tây Nhung.”
Câu nói này, Trình Loan Loan nghe hiểu.
Tiên hoàng của nước Đại Vũ đã qua đời, mẫu phi của Thái Bình công chúa cũng đã sớm hương tiêu ngọc vẫn, thân là công chúa, sẽ không có bất cứ tình cảm dư thừa nào với huynh đệ khác mẫu thân…Ngược lại nàng ấy có một cặp nhi nữ ở Tây Nhung, cho nên tất cả tình cảm của nàng ấy đều ở Tây Nhung…Nàng ấy không thể rời đi.
Trình Loan Loan thở dài.
Hi vọng lần này nước Đại Vũ thắng lợi, cảnh ngộ của công chúa ở Tây Nhung có thể tốt hơn một chút.
Thời tiết ngày càng lạnh, Trình Loan Loan đến chỗ ruộng thí nghiệm cũng ngày càng thường xuyên.
Bốn phương tám hướng của ruộng thí nghiệm đều đốt lửa than, nhiệt độ bên trong không khác gì mùa xuân hạ, vô cùng thích hợp cho lúa sinh trưởng.
Trải qua khoảng thời gian dài như vậy, lúa đã mọc dài cỡ khuỷu tay, thủy quang nổi lên gợn sóng, lúa xanh mướt một vùng, khiến người ta nhìn tới vui thích.
Quan viên của Tây Nhung quốc luôn theo dõi chặt chẽ trong ruộng, thường ghi chép số liệu, có thể thấy rõ mức độ coi trọng với chuyện này.
Trình Loan Loan trả lời một số câu hỏi của quan viên, sau đó tiến vào trong viện nhỏ bên cạnh nghỉ ngơi.
Hạ Tiêu nháy mắt với nàng, nàng lấy cớ đến cung phòng tiến vào nội thất.
Vừa đi vào, Tần vương đã đi lên: “Tuệ phu nhân, ngươi thật sự quá lợi hại, thứ này ngươi nghĩ ra kiểu gì vậy, nửa đêm hôm qua ta lén lút chuồn tới sau núi với Hạ Tiêu thử một chút, một phát đạn dược đã có thể b.ắ.n c.h.ế.t một con lợn rừng thành niên, thế này cũng quá mạnh rồi!”
“Hữu dụng là được.” Trình Loan Loan lấy s.ú.n.g kíp lên: “Mỗi người một cây súng, cộng thêm hai trăm phát đạn dược, vào ngày phát tang, đợi tín hiệu của ta.”
Thẩm Đông Minh đè thấp giọng nói: “Lúc đi, có phải cũng hủy luôn mảnh ruộng thí nghiệm này không.”
“Không cần.” Trình Loan Loan cười: “Quả thực mười mẫu đất có thể sản xuất ra không ít lúa giống, nhưng những lúa giống này ngoài ăn ra, không có bất cứ tác dụng gì, để cho họ chút niệm tưởng cũng không sao.”
Đợi năm sau bọn họ phản ứng lại, tất cả đã quá muộn.
Tất đại nhân lấy bản đồ của quốc đô Tây Nhung ra, một nhóm người nghiên cứu tỉ mỉ đường trốn thoát, làm sao thành công thoát khỏi quốc đô, sau khi ra khỏi thành đi về hướng nào, làm sao tụ hợp với đại quân nước Đại Vũ nhanh nhất…những tiểu tiết này phải làm rõ toàn bộ.
Sau khi thời gian và lộ tuyến đều được xác định, cần người của Thái Bình công chúa truyền tin cho người của nước Đại Vũ, hai bên phải nội ứng ngoại hợp mới có thể giảm thiểu thương vong lớn nhất…