Ngày hôm sau khi Trình Loan Loan tỉnh lại đã nghe nói chuyện Tây Nhung quốc tập kích đêm qua.
Hai nước giao chiến, nếu đối kháng trực diện, bất luận thua hay thắng, tử vong đều không thể tránh khỏi, cho nên mới có câu thơ cổ nói, sa trường chinh chiến về mấy hồi…
Kỵ binh Tây Nhung vốn đã mạnh, cho dù là tinh binh của nước Đại Vũ đối đầu cũng chưa chắc có phần thắng, mà bây giờ phần lớn bên nước Đại Vũ đều là tân binh, cho dù có l.ự.u đ.ạ.n làm vũ khí cũng không phải kế tất thắng gì…
Cộng thêm Tây Nhung quốc lấy lão nhân hài tử của Nguyệt Thị tộc làm thuẫn bài thịt người, ưu thế của l.ự.u đ.ạ.n đã bị ép xuống một chút.
“Lựu đạn còn lại trong kho không nhiều.” Hạ Tiêu lên tiếng nói: “Dựa theo lượng sử dụng hiện tại, đánh thêm năm trận chiến có quy mô như tối qua nữa, l.ự.u đ.ạ.n sẽ cạn sạch.”
Tuy nước Đại Vũ sản xuất nhiều pháo, nhưng hỏa dược do tất cả nguyên liệu cộng lại tạo ra cũng rất khó cung cấp nổi cho chiến tranh lớn như vậy.
Trình Loan Loan ngừng lại, lên tiếng: “Thực ra, Thái Bình công chúa đã giấu một lượng lớn hỏa dược và vũ khí ở một thôn trang nhỏ trên tuyến giao giới hai nước…”
Trong thương thành của nàng có vô số l.ự.u đ.ạ.n vũ khí, nhưng thiếu một cái cớ để quang minh chính đại lấy ra.
Thái Binh công chúa vì giúp đoàn người bọn họ trốn thoát mà chết, dùng danh nghĩa của công chúa lấy lô hàng này ra, hi vọng có thể giúp nhiều người ghi nhớ Thái Bình công chúa hơn…
Hạ Tiêu sáng mắt lên: “Ở đâu?”
“Công chúa chỉ nói với ta phương vị đại khái, ta phải đến thôn trang nhỏ đó, sau đó tìm kỹ.” Trình Loan Loan suy nghĩ nói: “Tuy l.ự.u đ.ạ.n là vương bài, nhưng chỉ có l.ự.u đ.ạ.n cũng chưa chắc có thể chiến thắng, hành quân đánh trận chủ yếu vẫn là dựa vào mưu lược, dùng chiến thuật hay, mới có thể lấy cái giá nhỏ nhất đánh bại lính Tây Nhung.”
Nàng vừa dứt lời, một đoàn người từ cửa lều đi tới.
Đoàn người này lấy Bàng Kiệt và Lý Kiện làm đầu, phía sau đều là học sinh của đại học đường Tiêu Tần.
Họ là quan nhị đại kinh thành, thân phận đặc thù, tay trói gà không chặt, nhưng lại nhất quyết đòi tới chiến trường hóng náo nhiệt…Phiêu Kỵ đại tướng quân không sắp xếp họ lên chiến trường mà cho họ theo quân sư học mưu lược.
Đêm qua nước Đại Vũ thảm bại, mấy quân sư thương lượng một buổi sáng cũng không thương lượng ra một sách lược gì, họ bèn lui ra tự thương lượng, kết quả nghe thấy lời của Trình Loan Loan.
Theo họ thấy, Tuệ phu nhân thông minh, còn thông minh hơn những quân sư vô dụng kia nhiều.
Bàng Kiệt chắp tay nói: “Xin tiên sinh vui lòng dạy bảo.”
Trình Loan Loan nhìn họ, trong mắt có niềm vui.
Mới đầu, nàng rất coi thường đám tử đệ ăn chơi này, nhưng không ngờ sau khi trải qua một chuỗi sự việc, những nhị thế tổ này nhanh chóng trưởng thành.
Mặc kệ là vì cứu nước hay là vì cứu nàng, đều chứng tỏ họ rất can đảm.
Nàng lên tiếng nói: “Vậy các trò theo ta đi tìm đạn dược và vũ khí mà Thái Bình công chúa đã giấu ở sơn trang nhỏ trước.”
Đám người Bàng Kiệt gật đầu lia lịa.
Hạ Tiêu dẫn năm trăm người theo cùng.
Thôn trang nhỏ này tọa lạc ở một ngọn núi sâu trên tuyến giao giới giữa Tây Nhung quốc và nước Đại Vũ, lão bách tính ở đây đều từ nơi chiến hỏa tán loạn chuyển vào, sau khi sống ở rừng sâu, bất luận bên ngoài đánh trận thế nào, đều sẽ không ảnh hưởng tới họ, từng thế hệ bọn họ, sinh sản nối dõi, cuộc sống vẫn được coi là an yên.
Trình Loan Loan tùy tiện chọn một địa chỉ khá gần trên bản đồ.
Nàng phải tìm một sơn động bí mật, lén lút giấu đồ vào trước, sau đó dẫn người phát hiện…
“Bàng Kiệt, trò dẫn hai mươi người đi bên kia, Lý Kiện, các trò đi về phía tây xem thử.” Nàng lên tiếng phân phó: “Hạ Tiêu, đệ dẫn người tìm kiếm diện rộng khắp thôn trang một lượt…Ta mệt rồi, ở đây đợi các người.”
Một nữ tử gần bốn mươi tuổi như nàng đi theo một đám nam tử lâu như vậy, mệt cũng rất bình thường, mọi người cũng hiểu cho nàng, bảo nàng ở trong một căn viện nông hộ nghỉ ngơi tạm thời.
Đợi tất cả mọi người đi khỏi, nàng lên tiếng điều Cố Băng Cố Lãnh ra, sau đó nhanh chóng tiến vào trong rừng sâu…