Nơi đóng quân hơn ba mươi vạn người, không thể nói là không hùng vĩ.
Đánh thắng trận, người người vui mừng khôn xiết, bầu không khí náo nhiệt vui sướng lan khắp nơi đóng quân.
Bên nhà bếp khua chiêng gõ mõ bận tối mắt, cá ngon thịt ngon, rượu ngon đồ ăn ngon, thứ gì nên có đều có cả.
“Nào, Tuệ phu nhân, đám đại lão thô chúng ta kính ngài một ly!”
Phiêu Kỵ đại tướng quân và Vân Huy tướng quân dẫn theo một đám thủ hạ kính rượu với Trình Loan Loan.
Bon họ đều là người quanh năm tắm m.á.u chiến đấu trên chiến trường, chiến tranh lớn nhỏ đã trải qua không dưới trăm trận, có thể nói, đây là trận chiến nhẹ nhàng nhất, dùng cái giá nhỏ nhất đạt được thắng lợi mà trước nay chưa từng có.
Trong lòng mỗi người đều rất rõ, nếu không phải có l.ự.u đ.ạ.n và s.ú.n.g kíp do Tuệ phu nhân nghiên cứu ra, nếu không phải là kế sách do Tuệ phu nhân nghĩ ra, nước Đại Vũ tuyệt đối sẽ không công đánh tới chủ thành Tây Nhung quốc nhanh như vậy.
“Tuệ phu nhân, ly này ta cạn.”
“Trước khi gặp Tuệ phu nhân, ta cảm thấy nữ tử trên đời này sinh ra chính là để xuất giá sinh hài tử, không có tác dụng lớn, bây giờ, suy nghĩ của ta đã thay đổi rồi.”
“Trước đây đại lão thô thiển ta cũng coi thường nữ nhân, luôn cảm thấy nữ nhân phiền phức ngu xuẩn vướng chuyện, Tuệ phu nhân đã thay đổi thành kiến của ta đối với nữ tử.”
“Còn có Thái Bình công chúa cũng khiến người ta kính phục.”
“Đừng nói những chuyện này nữa, nào nào nào, mọi người uống một ly!”
“…”
Sau khi những tướng quân này kính rượu xong, Bàng Kiệt và Lý Kiện cũng dẫn một đám học sinh tới kính rượu.
“Tiên sinh, ly rượu này chúng ta kính ngài!”
“Quãng thời gian này theo tiên sinh học được rất nhiều, tuy học không được sự thông minh tài trí của tiên sinh nhưng học được dũng khí.”
“Dũng khí trên người tiên sinh sẽ khích lệ chúng ta tiếp tục học tập, đi tiếp về phía trước, cảm ơn tiên sinh!”
“…”
Trong mắt mỗi học sinh đều mang theo kính phục.
Lúc ở đại học đường Tiêu Tần trong kinh thành, quả thực họ đã tâm phục khẩu phục Tuệ phu nhân rồi, nhưng trải qua trận đại chiến này, sự tâm phục khẩu phục đó đã ủ thành cơn sóng hung mãnh, khiến họ không kiềm được muốn đuổi theo…
Trình Loan Loan nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Trong các trò có mấy người quả thực có tiềm chất làm quân sư, chăm chỉ học hành, tương lai của nước Đại Vũ vẫn phải dựa vào những người trẻ như các trò.”
Học sinh của đại học đường Tiêu Tần lập tức vui vẻ đắc chí.
Sau khi các học sinh tản đi, một số tiểu binh thân với Trình Loan Loan lập tức nhân cơ hội vây lại.
Trước khi lên chiến trường, những tiểu binh này biết sự dũng mãnh của kỵ binh Tây Nhung, ai ai cũng đã sớm chuẩn bị tử chiến trên sa trường, thậm chí còn viết di thư rồi.
Nhưng không ngờ chỉ trong hơn nửa tháng ngắn ngủi, chiến sự đã kết thúc, bọn họ toàn thắng.
Tuy bọn họ đã hi sinh một số người nhưng so với quá khứ, số người tử vong đã rất rất ít, còn nhiều người sống sót hơn…
Có thể sống sót tận mắt nhìn thấy Tây Nhung quốc đầu hàng, quả thực chính là may mắn lớn nhất.
Mà may mắn này là bởi vì Tuệ phu nhân!
Vô số tiểu binh bao vây Trình Loan Loan, từng đám từng đám luân phiên kính rượu.
Mỗi lần Trình Loan Loan đều chỉ nhấp nhẹ một ngụm, nhưng người thực sự quá nhiều, cho dù chỉ nhấp rượu cũng uống tới tận bốn năm ly.
“Được rồi được rồi, đám tiểu tử thối các ngươi có thôi hay chưa!” Tần vương vươn tay ngăn một đám tiểu binh lại: “Trời lạnh, còn không ăn đồ ăn sẽ nguội hết, giải tán giải tán, giải tán hết!”
Triệu Tam Ngưu xắn tay áo: “Thích uống rượu như vậy phải không, ta uống cùng các ngươi, đi, sang bên kia!”
Một đám tiểu binh bị đuổi đi.
Cuối cùng Trình Loan Loan cũng được thở phào, ngồi xuống ăn liền mấy đũa thức ăn mới từ từ dịu lại.
Bàn của nàng đều là các thôn dân của trấn Đại Hà, ánh mắt ai nấy nhìn nàng đều cực kỳ khác.
Họ đã sớm biết nương Đại Sơn bất phàm, nhưng không ngờ nương Đại Sơn lại còn lợi hại hơn những tướng quân đó.