Trình Loan Loan lườm hắn một cái rồi nói: “Nói vớ vẩn, nương còn hiếm lạ một bộ y phục này hay sao, con cứ mặc đi, đây là phần thưởng của huyện lệnh đại nhân. Con nói cho ta nghe xem năm ngày qua đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Nhị Cẩu bắt đầu kể về những gì hắn đã trải qua trong năm ngày này.
Đơn giản chính là làm sao tìm được nguồn nước, làm sao xác định lộ tuyến con mương, có thôn không hợp tác, bị Huyện lệnh đại nhân dùng vũ lực trấn áp.
“Ngày thứ tư, cửa sông của trấn Phượng Hoàng và trấn Hà Khẩu đều cử đại sư phong thủy đến.” Triệu Nhị Cẩu nói, “Bọn họ muốn học cách tìm nguồn nước, con không giấu giếm gì cả, đây là lỗi của con, nương cứ trừng phạt con.”
Trình Loan Loan nghiêm nghị nhìn hắn: “Vậy con nói xem vì sao con không giấu diếm?”
Triệu Nhị Cẩu cúi đầu: “Trấn Bình An có hơn ba mươi thôn, chúng ta phải chạy bốn năm ngày, trấn Hà Khẩu còn lớn hơn, bên dưới có đến 50 thôn. Nếu giao tất cả cho chúng ta, quả thực có thể kiếm thêm một khoản tiền từ huyện lệnh trấn Hà Khẩu, nhưng đồng thời cũng phải mất nhiều thời gian hơn, mắt thấy còn nửa tháng nữa là sẽ thu hoạch lúa. Nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, e rằng ruộng lúa của những thôn trấn khác sẽ không thu hoạch được một hạt nào. . .”
“Vậy tại sao con lại nghĩ nương sẽ trừng phạt con?” Trình Loan Loan dịu dàng nói: “Con đã làm một việc tốt, làm việc thiện mới tích đức, sau này sẽ được đền đáp.”
Triệu Nhị Cẩu hai mắt sáng ngời: “Nương, ngài thật sự không trách con sao?”
Trình Loan Loan không nhịn được xoa xoa đầu hắn.
“Ta đương nhiên không trách con rồi, lần này con kiếm được năm trăm văn tiền thật sự rất lợi hại, nào, về nhà thôi.”
Vừa đi tới cửa liền nghe thấy Vương thẩm sát vách chửi đổng ở trước cửa nhà, Vương thẩm nhéo tai của Vương Vĩnh Thành: “Cái đồ bại gia nhà ngươi, có tiền là tiêu như thế sao? Thịt lợn đã lên tới hơn bốn mươi văn tiền một cân, ngươi mua chút gạo kê, mì đen trở về không được sao, cứ nhất định phải mua thịt! Chỉ là một cục nhỏ thôi mà bốn mươi văn tiền! Tên phá gia c.h.ế.t tiệt nhà ngươi, tại sao ta lại gả cho tên khốn kiếp như ngươi cơ chứ!”
Vương Vĩnh Thành vội vàng nói: “Không phải nàng nói tụi nhỏ một năm rồi không được ăn thịt sao? Vừa hay ta nhìn thấy có người bán thịt nên mua một ít mang về, ta cũng không lỗ, kêu đồ tể đưa một cọng xương đầu heo cơ mà, đợi lát nữa nấu canh cho bọn nhỏ uống.”
Lần này cùng những người khác đi ra ngoài, mỗi người kiếm được 500 văn tiền, ai cũng mua thịt mang về nhà, sao hắn có thể không mua được, mua cho bà nương và hài tử nhà mình ăn, hắn có gì tiếc?
Nê Thu l.i.ế.m liếm môi: “Nương, con muốn ăn thịt.”
Tiểu Mạch nuốt nước miếng một cái: “Nương, con không ăn thịt, con chỉ húp một ngụm canh thôi.”
Vương thẩm lắc đầu: “Được rồi được rồi, mọi người vào nhà đi, nhưng miếng thịt này không thể ăn hết trong một bữa sáng được, không ai lại đi ăn uống hoang phí như vậy. Mỗi người một miếng thịt xào rau dại, còn lại thì đem muối để sau này ăn dần.”
“Nương, con cũng có mua thịt về.” Triệu Nhị Cẩu đi vào trong viện, từ ống tay áo rộng thùng thình lấy ra hai miếng thịt, “Tổng cộng hai cân, hết chín mươi văn tiền, còn lại bốn trăm mười văn tiền.”
Hắn đưa hết tiền cho Trình Loan Loan.
Trình Loan Loan liền cất những đồng tiền này đi, lấy d.a.o ra cắt một miếng thịt lợn dài bằng nửa ngón tay: “Nhị Cẩu, con mang biếu cho a gia và a nãi đi. Lần này con kiếm được không itd tiền cũng nên hiếu kính cho lão nhân một chút.”
Triệu Nhị Cẩu gật đầu, cầm hai lạng thịt đi về phía nhà cũ Triệu gia.
Lúc này nhà cũ đang nấu bữa chính, cả nhà đều đang bận rộn trong sân.
“Ai nha Nhị Cẩu, bộ y phục này thật đẹp.” Văn thị không khỏi khen ngợi, “Vải này ta sờ sờ, đây là vải lanh mịn, sa tanh, một thước vải khoảng mười văn tiền, huyện lệnh đại nhân ra tay quả thật là hào phóng.”
Triệu Nhị Cẩu có chút xấu hổ, đợi lát nữa hắn trở về phải thay bộ quần áo này rồi đem giặt sạch, cất đi, để dành sau này khi hăn thành hôn sẽ mặc lại.
Hắn giơ thịt heo trong tay lên: “A nãi, đây là nương cháu sai cháu đem đến hiếu kính ngài.”