Sắc mặt Triệu Nhị Cẩu rất lạnh nhạt.
Nhưng chỉ có chính hắn biết hắn hâm mộ Trình Chiêu đến cỡ nào.
Hắn mặc một thân y phục mới màu xanh trở về, mỗi người đều sẽ khen ngợi vài câu, hắn cũng sẽ cảm thấy dương dương đắc ý.
Nhưng bộ y phục trên người Trình Chiêu so với bộ thanh sam mà huyện lệnh đại nhân ban thưởng không biết tốt hơn bao nhiêu lần, nhưng người trong thôn nhìn thấy lại không cảm thấy có gì ngạc nhiên.
Giống như Trình Chiêu trời sinh nên mặc xiêm y tinh quý vậy.
“Đại ca nhị ca tam ca, đến giờ ăn cơm rồi!”
Triệu Tứ Đản vui vẻ đi ra gọi người.
Hắn nhìn thấy Trình Chiêu cũng ở đây, lời nói kẹt lại một lúc, cũng không biết có nên gọi hay không.
Dựa theo tính tình trước kia của nương, tuyệt đối là sẽ kéo Trình Chiêu đến bàn để ăn cùng nhau, nhưng bây giờ nương suy nghĩ thế nào thì hắn cũng không hiểu.
Trình Loan Loan đi ra, mở miệng nói: “Chiêu nhi, nếu ngươi đói bụng thì cứ ngồi xuống cùng nhau ăn, nhưng mà người đọc sách các ngươi có một câu nói rất hay, thiên hạ này không có bữa trưa nào là miễn phí cả. Một bữa cơm năm văn tiền, nếu ngươi chấp nhận thì ngồi xuống ăn, không chấp nhận thì bữa tối ngươi tự giải quyết.”
Trình Chiêu nhíu mày.
Thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, những lời này hình như trong sách không có, mà hắn cũng chưa từng nghe nói qua.
Tuy nhiên những lời này của nhị cô vẫn rất có đạo lý, trên đời này muốn ăn cơm đều cần dựa vào năng lực của mình mà kiếm lấy, không thể ăn đồ ăn sẵn được.
Hắn gật đầu: “Bây giờ trên người ta không còn xu nào, đợi sau này kiếm được tiền sẽ trả lại cho nhị cô.”
Hắn nói xong đi theo vào nhà chính.
Từ sau khi Ngô Tuệ Nương bắt đầu dưỡng thai, Trình Loan Loan để cho mọi người tự lo phần của mình. Trước kia là Ngô Tuệ Nương múc cơm đặt ở trên bàn, hiện tại mỗi người tự mình đi vào nồi lấy cơm.
Bốn tiểu tử xếp hàng múc cơm, ngồi ở bên bàn ăn, Trình Loan Loan cũng bưng chén ngồi xuống.
Chỉ có Trình Chiêu lúng túng đứng ở đó, lúc hắn ở Trình gia, phụ mẫu không cho hắn đụng vào cái gì cả, thế nên đến đây hắn ngay cả múc cơm cũng không biết phải làm thế nào.
Trình Loan Loan lạnh nhạt mở miệng: “Bát và đũa ở trên bếp, mỗi người một chén cháo gạo kê, thêm một cái bánh.”
Trình Chiêu gật đầu, đi vào trong bếp.
Tay chân hắn luống cuống vụng về, sau đó cũng bưng một chén ngồi ở bên bàn ăn.
Ở Trình gia tuy rằng điều kiện bình thường nhưng mỗi lần hắn ở nhà dùng cơm, Trình lão thái thái đều sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon nhất cho hắn, cho nên coi như là lúc này lương thực khắp nơi thiếu thốn nhưng ở đây được ăn một chén cháo gạo kê đầy, Trình Chiêu cũng không cảm thấy có cái gì ngạc nhiên.
Mấy người trên bàn vùi đầu vào ăn, sau khi ăn xong, Triệu Đại Sơn đi đút cho Ngô Tuệ Nương, cũng tranh thủ đút thuốc.
Khí sắc Ngô Tuệ Nương đã tốt hơn nhiều, thân thể đã khôi phục không ít. Đã nhiều lần nàng muốn dậy làm việc nhưng đều bị Trình Loan Loan không chút lưu tình bắt nằm trở lại.
Trình Chiêu ăn cơm xong, đặt đũa xuống. Lúc ở Trình gia, có người thu chén rửa chén. Lúc ở thư viện, cũng chỉ cần đem đĩa ăn đặt ở vị trí được chỉ định. Ở nhà nhị cô, hắn không biết nên làm như thế nào.
Nhưng hắn sẽ quan sát, biết học tập, hắn học theo cách làm của Triệu Nhị Cẩu, cầm lấy chén mình ăn đi đến bên cạnh bể nước ngoài sân.
Trong một chậu gỗ nhỏ chứa đầy nước, Triệu Nhị Cẩu ngồi xổm bên chậu gỗ rửa chén, hắn cực kỳ không muốn rửa chén cho Trình Chiêu, lạnh lùng nói: “Việc của mình thì tự mình làm, ngươi đem chén của mình rửa sạch đặt lên bếp.”
Trình Chiêu gật đầu, dùng bầu hồ lô múc nước rửa chén.
Triệu Nhị Cẩu nhíu mày: “Mặc dù không thiếu nước nhưng cũng không thể lãng phí như vậy, này, rốt cuộc ngươi có biết rửa chén hay không? Quên đi, để ta làm cho.”
Hắn cướp lại cái chén trong tay Trình Chiêu.
Trình Chiêu đứng ở bên cạnh hắn, càng không biết nên làm gì.