Nàng lấy lại trứng gà trong tay Trình Chiêu: “Sáng mai sẽ làm cho ngươi một cái bánh bột ngô trứng gà với rau dại, nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi lên thị trấn.”
Triệu Tứ Đản lôi kéo Trình Chiêu đi vào phòng trong: “Đại biểu ca, tối nay ngươi chịu khó chen chúc với ta, ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi…”
Khuôn mặt Trình Loan Loan thiếu chút nữa nứt ra.
Để cho nàng ngủ cùng giường với ba tiểu tử mới lớn, nàng miễn cưỡng có thể chấp nhận, dù sao ba hài tử cũng là do thân thể này sinh ra.
Nhưng Trình Chiêu, năm nay mười tám tuổi, ở cổ đại đã xem như một nam nhân trưởng thành, nàng không cách nào chấp nhận thêm một tiểu tử mới lớn khác ở trên giường…
“Cái kia…” Trình Loan Loan mở miệng: “Chiêu Nhi, ngươi chịu khó ngủ tạm dưới đất một đêm đi, Tứ Đản, con đi ra ngoài giúp ta kéo một ít cỏ lau sậy khô về lót trên mặt đất, Đại Sơn, trong phòng các con còn có một tấm khăn trải giường cũ, lấy ra cho biểu ca của con dùng tạm đi…”
Mệnh lệnh của nàng, Triệu Tứ Đản không dám cãi lời, đành phải tiếc nuối đi nhặt cỏ khô.
Hắn cố ý nhặt thêm một ít, lót một lớp dày trên mặt đất, sau đó trải khăn trải giường lên, hắn lăn lộn trên mặt đất: “Đại biểu ca, ta cùng ngủ với ngươi, cho tới bây giờ ta chưa từng ngủ trên mặt đất.”
Trình Chiêu cũng chưa từng ngủ trên mặt đất.
Lúc ở nhà, trên chiếc giường tốt nhất, trên đệm giường và gối đầu tốt nhất, sạch sẽ và rất gọn gàng.
Nhưng bây giờ, hắn nằm trên cỏ khô, cho dù có lớp khăn trải giường ngăn cách nhưng vẫn không tránh khỏi có chút cỏ khô đ.â.m vào thân thể, rất ngứa ngáy và không thoải mái.
Triệu Tứ Đản ở bên cạnh liên tục hỏi hắn về chuyện thư viện, hắn thuận miệng trả lời ứng phó hai câu thì đã nghe được tiếng ngáy của Triệu Tứ Đản, còn có ở trên chiếc giường bên cạnh, tiếng ngáy của Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tam Ngưu cũng vang lên.
Trình Chiêu căn bản không thể ngủ được.
Hắn lăn qua lộn lại, lăn qua lộn lại, bất tri bất giác, bầu trời từ tăm tối nhất chuyển sang có tia sáng le lói.
Ngày hôm sau, bình minh lên.
Trình Chiêu từ dưới đất đứng dậy với hai quầng thâm dưới mắt.
Vừa nghe thấy động tĩnh, Trình Loan Loan cũng tỉnh, nàng ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi: “Có phải là không ngủ ngon phải không?”
Trình Chiêu lắc đầu: “Ta là có tâm sự, cho nên không ngủ được.”
Trình Loan Loan không vạch trần hắn, rời giường đi chuẩn bị bữa sáng, vừa mới đi ra nhà chính, nhìn thấy Ngô Tuệ Nương đang ngồi giặt quần áo trong sân.
Nàng hoảng sợ: “Tuệ Nương, sao con lại dậy rồi?”
Trên mặt Ngô Tuệ Nương lộ ra nụ cười: “Nương, con cảm thấy đã đỡ hơn nhiều rồi, sau khi giặt xong chậu quần áo này, con lại lên giường nằm một lát, không có việc gì…”
Trình Loan Loan nhìn bộ dáng của nàng ấy quả thật không có việc gì, thuốc an thai mua trong thương thành quả nhiên có hiệu quả.
Nếu con dâu lớn đã bình phục, Triệu Phú Quý cũng nên được thả ra.
Nàng không vội vàng đi tìm Triệu Phú Quý, mà chậm rãi chuẩn bị bữa sáng, trước tiên làm cho Trình Chiêu một cái bánh ngũ cốc trứng gà, sau đó nấu bảy chén mì.
Bốn hài tử ngửi thấy mùi thơm đều đứng lên, một đám xếp hàng rửa mặt súc miệng.
Cả nhà quây quần bên bàn ăn, nhanh chóng ăn sạch bảy chén mì, nhưng Trình Chiêu ăn không hết nhiều như vậy, hắn chia bánh bột ngô rau dại thành bảy phần, mỗi người đều có thể ăn một chút.
Triệu Tứ Đản nheo mắt lại: “Đại biểu ca, ngươi thật tốt.”
Triệu Nhị Cẩu gõ một hạt dẻ lên đầu hắn: “Một chút đồ ăn đã có thể mua chuộc đệ, đồ ngu xuẩn.”
Triệu Tứ Đản che đầu: “Nhị ca, huynh đánh mạnh quá, đau quá.”
Trình Loan Loan bảo Triệu Tam Ngưu thu dọn rửa bát đĩa, để Triệu Đại Sơn và Triệu Nhị Cẩu bưng bê hàng hoá, nàng thì đi xuống dưới tàng cây hoè lớn.
Sắc trời còn chưa sáng, Phú Quý thẩm dựa vào cây hòe lớn, Triệu Phú Quý tựa đầu vào đùi Phú Quý thẩm, cả hai đều nhắm mắt lại.
Nghe được tiếng bước chân, Phú Quý thẩm mở mắt ra, nàng ta nhìn về phía Trình Loan Loan, mở miệng nói: “Đêm qua Triệu Phú Quý liên tục gặp ác mộng và sốt cao không hạ, cha Đại Sơn có phải thật sự muốn lấy mạng của hắn hay không?”