“Ngươi cái đồ tham ăn này.” Trình Loan Loan vỗ đầu hắn một cái: “Châu chấu trong nạn châu chấu phần lớn đều có độc, không dễ phân biệt, gà vịt ăn thì được chứ người tốt nhất đừng nên ăn.”
Nàng muốn Tứ Đản bắt châu chấu là vì làm thí nghiệm.
Mấy ngày nay xem sách nông nghiệp trị châu chấu, phương diện này nàng xem như có một ít hiểu biết, chủ yếu là nghiên cứu thành phần nông dược, nàng muốn dùng thảo dược cổ đại có để thay thế loại thành phần này, cũng không biết có được hay không, có điều làm thực nghiệm là sẽ biết.
Triệu Đạt ở phía sau xe bò gắn thêm một cái xe đẩy tay, phía trước cho người ngồi, phía sau chủ yếu dùng để đặt thùng gỗ chứa thạch băng.
Đồ giao đến trạm cuối cùng là trấn Bình An, Trình Loan Loan kêu Triệu Nhị Cẩu đi mua chút muối ăn, nàng thì đi đến ngõ nhỏ, lặng lẽ mua bốn trăm con vịt.
Một lồng năm mươi con, tổng cộng tám lồng, nàng dùng một sợi dây thừng xâu mấy cái lồng lại, đợi kéo ra ngõ nhỏ rồi mới nhờ Triệu Đạt tới giúp nàng xách lồng vịt lên xe bò.
Lúc ra khỏi ngõ nhỏ, đi ngang qua cửa sau của một trạch viện.
“Ầm!”
Cửa sau đột nhiên bị người từ bên trong đẩy ra.
Một món đồ nặng đập ở trên ván cửa làm cho cánh cửa vốn đang khép hờ bị mở toan ra.
Bên trong là một thiếu niên trẻ tuổi, cùng một phụ nhân hơn hai mươi tuổi, hai người lạnh lùng giằng co.
Thiếu niên chỉ vào mũi phụ nhân mắng: “Còn dám câu dẫn cha ta, ta đập nát tất cả đồ trong nhà ngươi!”
“Ta và cha ngươi được mai mối rõ ràng, danh chính ngôn thuận, sao lại là câu dẫn?” Phụ nhân tức đến xanh mặt: “Có điều, nếu như gả cho cha ngươi thì sẽ có đứa con riêng không nói đạo lý giống ngươi, ta chịu không nổi, hiện tại ngươi đi ra khỏi nhà ta ngay!”
Thiếu niên cứng cổ nói: “Ngươi thề về sau không bao giờ đi tìm ta cha thì ta sẽ đi ngay lập tức.”
Hai người lạnh lùng trừng nhau, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Trình Loan Loan không muốn hóng chuyện, kéo theo lồng vịt lặng lẽ rời xa chỗ thị phi.
“Thẩm Chính, ngươi tới chỗ này làm gì?”
Một bóng người từ cửa trước đi tới hậu viện, giọng nói quen thuộc.
Trình Loan Loan nhìn qua, vậy mà là Huyện lệnh đại nhân, nàng nhìn thoáng qua người thiếu niên niên, lại nhìn huyện lệnh, tức khắc hiểu ra.
Nàng thế nhưng… đụng phải chuyện nhà Huyện lệnh đại nhân.
Nàng vội vàng kéo lồng vịt, nỗ lực hạ thấp sự tồn tại của mình, nhưng bốn trăm con vịt kêu cạc cạc rất ầm ĩ.
Phụ nhân vừa mới tranh chấp với Thẩm Chính không chú ý tới tiếng động bên ngoài, lúc này huyện lệnh đột nhiên xuất hiện, toàn bộ hậu viện an tĩnh lại.
“Cạc cạc cạc!”
Chỉ có tiếng vịt kêu hết đợt này đến đợt khác.
Trình Loan Loan cười gượng, phất phất tay: “Các ngươi tiếp tục, ta, ta đi ngang qua thôi…”
Nàng cong eo, chạy nhanh đi.
Thẩm huyện lệnh thu hồi ánh mắt, vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm nhi tử của mình: “Ngươi không ở thư viện chăm chỉ đọc sách mà ở chỗ này làm gì?”
“Cha, nàng chính là nữ nhân mà cha chuẩn bị cưới trở về sao, con không đồng ý…”
Trong viện, hai phụ tử ầm ĩ với nhau.
Hốc mắt phụ nhân đỏ bừng: “Huyện lệnh đại nhân, ta và ngài chỉ mới gặp qua có một lần, chưa từng bàn chuyện cưới hỏi, Thẩm công tử liền nhục nhã ta như thế, một nữ nhân như ta làm sao sống được…”
Thẩm huyện lệnh đau đầu, hắn là chịu áp lực của gia mẫu mới đi gặp phụ nhân này một lần, chứ không phải là thật sự phải muốn kết hôn, bị nhi tử của hắn làm ầm ĩ như vậy thì dù không muốn cưới cũng phải cưới về, cũng may lúc này phụ cận không có người, náo loạn một trận như vậy cũng không bị người nhìn thấy, trừ…
Thẩm huyện lệnh khiêm tốn nói: “Từ nương tử yên tâm, chuyện này sẽ không có người ngoài biết, sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi.”
Trình Loan Loan mang theo tám cái lồng vịt mới vừa cùng Triệu Nhị Cẩu hội họp, Thẩm huyện lệnh cùng con của hắn liền đi tới từ phía đối diện.