Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Châu chấu rơi xuống như mưa, rơi cả lên người thôn dân. Đám côn trùng trước đây từng khiến thôn dân căm hận đến tận xương tủy nay đã bị tiêu diệt dưới làn khói đen.
Thôn dân đứng xem không ngừng ho khan nhưng bọn họ không một ai muốn rời đi. Bọn họ muốn tận mắt chứng kiến đám châu chấu này bị hun chết.
Ngọn lửa tắt dần, đám côn trùng cũng từ từ biến mất.
Trình Loan Loan nói: “Đây có thể chỉ mới là một bộ phận của đám côn trùng này, từ đây đến lúc thu hoạch, ta đề nghị mỗi đêm đều sẽ áp dụng phương pháp này, diệt được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
“Mùi này thật là gay mũi!” Bà nương của Trương Vô Lại nhăn mày, giọng the thé: “Mùi này có thể g.i.ế.c c.h.ế.t đám côn trùng, có khi nào cũng gây hại cho thôn dân không? Nương Đại Sơn, ngươi cũng đừng có hại bọn ta.”
Trình Chiêu mở miệng: “Hoa ngũ sắc là loại thảo dược có chứa độc tố, nếu có người sử dụng sai cách sẽ dẫn đến ngộ độc. Khói này chỉ chứa một lượng nhỏ độc tố, chỉ khiến người khác ho khan, nặng hơn thì nôn mửa, hoàn toàn không nguy hiểm tới tính mạng.”
Bà nương của Trương Vô Lại hét toáng lên: “Nương Đại Sơn, ngươi thiêu độc vật ở trong thôn có phải muốn độc c.h.ế.t cả thôn bọn ta không hả?”
Thôn dân khác cũng có chút lo lắng.
Tuy diệt trừ được nhiều châu chấu như vậy cũng tính là chuyện tốt nhưng nếu lại gây thương tổn cho bản thân, tính ra vẫn là mất nhiều hơn được.
Triệu lão thái thái bước ra từ đám đông, lạnh lùng nói: “Ai sợ mình bị độc c.h.ế.t thì ở trong nhà đóng cửa cho kỹ vào, không để khói bay vào là được. Mà cũng buồn cười, ta thấy từng người các ngươi trước giờ cũng đâu tiếc mạng đến thế. Lại nói nếu để đám châu chấu kia ăn sạch ruộng lúa thì không phải các ngươi cũng c.h.ế.t đói à? Đường nào chẳng phải chết, bị độc c.h.ế.t vẫn tốt hơn là bị đói chết.”
Trình Chiêu hắng giọng: “Phương pháp diệt côn trùng bằng hoa ngũ sắc không nhất thiết phải dùng lửa đốt, có thể lấy hoa ngũ sắc nấu nước rồi dùng nước đó phun trực tiếp lên ruộng lúa, đám châu chấu sau khi ăn lúa sẽ bị độc chết, tuy nhiên, khi nấu thuốc cần phải căn chỉnh lượng nước, quá nhiều nước sẽ làm giảm độc tính, quá ít nước sẽ làm mất nhiều thời gian và công sức.”
Lý chính không kiềm được vỗ vai hắn: “Người đọc sách đúng là có khác, nếu như đám hài tử thôn bọn ta có thể được như ngươi thì thật là tốt quá.”
Trình Chiêu có chút ngượng ngùng: “Phương pháp này là do nhị cô nghĩ ra, con cũng chỉ là ghi chép lại, về chuyện đồng áng con cũng không hiểu biết nhiều…”
Lý chính nhìn hắn khiêm tốn, trong mắt lộ ra vài phần tán thưởng.
Trình Loan Loan nói: “Nếu mọi người tin tưởng ta thì sáng sớm mai cùng ta lên núi hái hoa ngũ sắc về, chiều tối đến nhà ta nấu thuốc.”
Hoa ngũ sắc có chứa độc tố, nồi dùng nấu thuốc không thể dùng để nấu thứ khác, Trình Loan Loan đành hy sinh cái nồi rách nhà mình.
Tối đến thôn dân đốt lửa dụ châu chấu, ban ngày để gà vịt đi bắt đám châu chấu rải rác khắp nơi, trên ruộng lúa lại phun thêm thuốc, ít nhiều cũng có thể bảo vệ được một số lúa.
Thôn dân vây quanh Trình Loan Loan và lý chính cũng dần tản ra. Bà nương của Trương Vô Lại tức tối dậm chân.
Mụ cũng không hẳn muốn đối nghịch với Trình Loan Loan, chỉ là mụ không quen nhìn thôn dân cứ vây quanh nàng.
Trước đây Trình Loan Loan chỉ là một kẻ lười biếng, thôn dân mỗi lần nhắc tới nương Đại Sơn đều lắc đầu, cảm thấy đám hài tử Triệu gia cũng thật là đáng thương.
Nhưng hiện tại thì sao, bất cứ chuyện gì lý chính cũng sẽ tìm đến xin ý kiến của nương Đại Sơn, nương Đại Sơn nói làm gì thì làm đó. Một nông phụ kiến thức hạn hẹp thì hiểu biết được bao nhiêu chứ, còn không phải dựa vào đứa chất tử biết đọc sách của nàng sao.
Nghĩ tới Trình Chiêu cũng không tệ, tuấn tú lịch thiệp, nói năng văn nhã, mẫu gia nhà mụ có một cô cháu gái, có lẽ sẽ ghép được thành đôi. Trong lòng mụ liền bắt đầu toan tính.
Bờ ruộng bên kia lửa đã dần tắt, chỉ còn lại ánh sáng lập lòe.
Dưới ánh trăng, bên phía đông ngọn núi, có ba, bốn con sói đang đứng trên mỏm đá, từng cặp mắt màu lam phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Sói hoang sợ lửa, cũng sợ hãi đám người, chỉ đứng một lúc rồi bỏ đi.

Advertisement
';
Advertisement