Mặt trời mọc lên tới đường chân trời.
Xe bò dừng trên đường cái của trấn Bình An.
Trình Loan Loan và Triệu Đại Sơn nhảy xuống xe, đầu tiên đi tới hiệu cầm đồ.
Sắc trời còn sớm, trấn trên người đến người đi, hàng quán bên đường đông đúc, phần lớp là sạp bán đồ ăn vặt, hương thơm nức mũi.
Đi tới hiệu cầm đồ, Trình Loan Loan dừng chân một chút: “Đại Sơn, con đi mua hai cái bánh bao thịt đi.”
Sau đó nàng lấy mấy văn tiền từ bên hông đưa tới.
Triệu Đại Sơn xoay người rời đi.
Trình Loan Loan cất bước vào hiệu cầm đồ, tiểu nhị đứng dậy tiếp đón.
Nàng lấy cây ngân trâm từ trong tay áo ra, tiểu nhị thẩm định chất lượng, sau đó giơ một ngón tay lên: “Một trăm văn.”
Mi tâm Trình Loan Loan nhảy dựng, trượng phu nàng bỏ ra gần một lượng bạc để mua về thứ này, vậy mà chỉ có giá trị một trăm văn?
“Ngân trâm này đã rất cũ rồi, kiểu dáng cũng không đẹp, lại nói tiếp, gần đầy rất nhiều người mang trang sức đến đây cầm, đương nhiên giá cả sẽ bị xuống.” Tiểu nhị có lý nói. “Vị đại thẩm này, ta cũng không ra giá sai.”
Một tiếng đại thẩm, khiến Trình Loan Loan âm thầm rơi lệ.
Nàng thu lại cây ngân trâm: “Quên đi, không đáng.”
Một trăm văn thật sự rất ít, chỉ với một chút tiền đồng như vậy mà đem đi cầm tín vật đính ước của nguyên chủ và trượng phu thì không đáng.
Nàng xoay người đi ra ngoài, tiểu nhị cũng không gọi nàng lại, chờ đến khi trong nhà hoàn toàn hết lương thực, vị đại thẩm này khẳng định còn quay lại.
Đi ra bên ngoài, Triệu Đại Sơn cũng mua bánh bao về rồi, hắn vội hỏi: “Nương, được bao nhiêu?”
Trình Loan Loan bỏ ngân trâm vào trong tay áo, mở miệng nói: “Hai trăm văn.”
Ngày hôm qua bán nấm kiếm được ít tiền, mua gia vị và xà phòng, sáng nay lại mua thêm hai cái bánh bao thịt, vừa vặn còn lại hai trăm văn tiền.
Triệu Đại Sơn lộ ra nụ cười: “Hai trăm văn có thể mua được rất nhiều lương thực…”
Trong nhà có lương thực, hắn mới cảm thấy yên tâm được.
Trình Loan Loan lấy ra mười văn tiền đưa hắn: “Con chạy ra cửa hàng tạp hóa mua chút muối, còn có một ít gia vị cần dùng, ta đi tiệm ngũ cốc xem thử.”
Triệu Đại Sơn bỏ bánh bao vô miệng, cầm tiền đồng đi làm việc.
Trình Loan Loan lập tức đi tới tiệm ngũ cốc, mỗi loại lương thực đều đề giá cả, gạo mười hai văn một cân, ngô năm văn, bột mì tám văn.
Lông mày nàng nhăn lại, lúc trước lên trấn trên mua lương thực, ngô chỉ cần hai văn tiền một cân, bây giờ mới qua bao lâu, vậy mà tăng giá nhiều đến vậy.
Nàng đi ra khỏi tiệm ngũ cốc, đến con hẻm nhỏ không người, mở ra Thương Thành, so với tiệm ngũ cốc, đồ vật trong thương thành vừa phải hơn nhiều.
Gạo hai văn tiền một cân, nàng mua hai mươi cân, bột mì bốn văn tiền một cân, mua hai mươi cân, sau đó lại dùng ba mươi văn tiền mua một cái nồi sắt.
Cái giỏ phía sau lưng nàng nhất thời nặng trịch, vốn nàng tính toán mua thêm vài thứ đồ, nhưng thật sự lưng mang không nổi.
Trịnh Loan Loan mang chiếc giỏ vài chục cân đi ra ngoài, gặp Triệu Đại Sơn.
Trong tay Triệu Đại Sơn cầm một bọc muối ăn nhỏ: “Nương, muối tăng giá, mười văn tiền chỉ có thể mua được một chút như vậy thôi.”
Trình Loan Loan lắc đầu: “Ta cũng vừa mới mua chút đồ, đi về nhà thôi.”
Giá muối trong Thương Thành rẻ, mười văn tiền có thể mua được năm bao to.
Hai người đang đi tới xe bò, ở chỗ ngã tư đường cái bỗng nhiên hỗn loạn, vẻ mặt dân chúng trên đường kích động nghị luận.
“Ban đêm hôm qua nhà Vương viên ngoại có đạo phỉ xông vào, trộm mất một ngàn cân gạo.”
“Đạo phỉ này quá lớn mật, vậy mà dám lẻn vào nhà trộm lương thực, có báo quan chưa?”
“Đêm qua đã báo quan rồi, nhưng vẫn không bắt được người, buổi tối mọi người nhớ khóa cửa, đừng để bị đạo phỉ theo dõi.”
“…”
Trình Loan Loan quay đầu, chỉ thấy trong tiệm ngũ cốc đã thay đổi bảng giá, gạo biến thành mười lăm văn một cân.
Triệu Đại Sơn trợn mắt há hốc mồm: “Sao lại như vậy…”
Trình Loan Loan thở dài.